Khi Viên Tuần đang ngạc nhiên, Thẩm Phong Hà đã nhanh chóng tiến đến, tóm lấy hai tai dài của con thỏ hoang, ném hai con thỏ vào chiếc giỏ tre nhỏ trên lưng mình!
Nhìn thấy cảnh đó, Tần Kiến lập tức xông lên, cười nói: "Đệ muội, hai con thỏ này của ngươi, cho ca ca một con nhé. Trong nhà mấy ngày nay chỉ ăn bánh bột ngô, thật sự hịu không nổi nữa rồi."
Lý Quế Hoa cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, Thẩm muội muội, ca ca ngươi và ta được cử đến đây, tới giờ này vẫn chưa hái được gì cả, nếu về nhà chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận! Nếu có một con thỏ hoang thì sẽ khác hẳn..."
Thẩm Phong Hà ngẩng đầu ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn cặp vợ chồng một cái rồi nhẹ nhàng cười nói : “Điều này không hay lắm. Mặc dù có hai con thỏ, nhưng một con trong số đó phải được dâng lên quan gia. Nếu ta cho các vị, chẳng phải sẽ không còn thỏ để dâng cho quan gia sao?”
Khi Tần Kiến nghe thấy, lập tức trở nên nóng giận, thu lại vẻ mặt thân thiện vừa bày ra, tức giận mắng rằng: "Cho quan thì cho quan, không phải có hai con sao? Con kia cho chúng ta là được rồi? Dù sao ngươi cũng đã hái được không ít thứ khác mà? Đừng nói gì đến ngươi, cho dù là bà mẹ chồng của ngươi, ở nhà họ Tần cũng là vãn bối, ngươi nên gọi ra nói!"
Thẩm Phong Hà:“……”
Nàng bắt được hai con thỏ hoang, một con cho quan, một con cho hắn, vậy chẳng phải nàng đã làm công không lương ư?
Gia đình này thật là quá trơ tráo! Đúng là mẹ nào con nấy!
"Xin lỗi, con thỏ hoang này tuy là do ta bắt được, nhưng vẫn phải nghe lời mẹ chồng, mới có thể quyết định làm thế nào. Hay là các vị đợi xuống núi rồi hỏi mẹ chồng của ta lại nói..." Thẩm Phong Hà nhàn nhạt nói.
Hiện tại Tần Mộng Nguyệt vẫn chưa cặt đứt với họ, cho nên tạm thời cũng không nói dứt khoát.
Dù sao, con thỏ hoang này, nhà họ Tần muốn lấy đi, là điều không thể.
Tần Kiến thấy Thẩm Phong Hà thế mà không nghe lời, tức giận giơ tay muốn tát nàng, Thẩm Phong Hà ánh mắt lạnh lùng, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái.
Một chiếc kim bạc sắc nhọn phóng nhanh như chớp, không tiếng động, đâm vào huyệt đạo trên cánh tay Tần Kiến.
"Ugh!" Tần Kiến rêи ɾỉ, cánh tay bỗng chốc như nặng ngàn cân, không thể điều khiển được mà rủ xuống, thậm chí còn nhói nhói đau.
Thẩm Phong Hà bình thản nhìn. Hiện tại mới chỉ là khởi đầu, trong những ngày tới cánh tay của hắn ta sẽ càng ngày càng đau. Mặc dù sẽ không có bất kỳ tổn thương thực tế nào, nhưng việc phải chịu đựng một số đau đớn là điều không thể tránh khỏi.
Tần Kiến thậm chí không thể nhấc cánh tay lên, và sự kinh hoàng hiện lên trong mắt hắn ta.
Hôm qua cũng vậy, chân hắn ta đột nhiên tê liệt, hôm nay lại vậy!
Nữ nhân Thẩm Phong Hà này có phải quá kỳ quặc không?
Viên Tuần lạnh lùng quát tháo: "Tần Kiến! Ngươi đang làm gì! Giữa ban ngày ban mặt còn dám đánh người nữa hay sao?"
Tần Kiến rụt cổ lại, không dám làm càn nữa, hung hăng liếc nhìn Thẩm Phong Hà một cái rồi bỏ đi.
Viên Tuần thấy mọi người cũng đã thu thập xong, liền gọi mọi người quay trở về.
Người thu hoạch được nhiều nhất dĩ nhiên là Thẩm Phong Hà. Một vài người thông minh hơn, mặc dù không phân biệt được ngũ cốc, nhưng họ bắt chước Thẩm Phong Hà, cũng hái được kha khá hạt dẻ, nấm hương, mộc nhĩ và quýt hoang dã.
Tuy nhiên, họ chỉ có thể mắt thèm nhìn trứng chim và thỏ rừng.