Chương 34: Lấy Dao Người Trả Lại Người (2)

Nàng vừa nói lời này, Tần Mộng Nguyệt liền nhìn hai Tiêu Vân Hạo đang trông mong và hai huynh muội Thẩm Nhất Xuyên đang háo hức nhìn bà.

Trong lòng cảm thấy một trận đau lòng, cũng không nói gì nữa.

Thẩm Phong Hà vừa nói vừa múc ba chén canh, mỗi chén đều có rất nhiều thịt cá, đưa cho ba đứa nhỏ và nói: "Nào, ba người các ngươi cẩn thận bỏng miệng, hãy thổi nguội rồi uống."

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn nhận lấy, vui vẻ chu môi vừa thổi vừa uống.

Thẩm Phong Hà và Tần Mộng Nguyệt phải đợi đến khi ba đứa nhỏ uống xong và dọn chén mới có thể múc ra uống.

Khi ấy, nhà họ Tần từ xa đã nhìn thấy Tiền thị tay trắng trở về.

Tần Lập Chính mặt mày đen sì, cái đồ Tần Mộng Nguyệt này, thế mà lại để tức phụ của Đại phòng nhà mẹ đẻ ăn bế tắc, tay trắng trở về, rõ ràng là không coi trọng Đại phòng của họ!

Ông ta bỗng dưng đứng bật dậy, hung hãn lao tới cùng với nhi tử mình là Tần Kiến!

"Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Còn tưởng mình là Hoàng hậu cao cao tại thượng à! Uống một chén canh cá của ngươi cũng không cho? Được thôi! Kiến nhi, đập hết nồi niêu xoong chảo của các nàng cho ta! Đừng ai hòng được uống!"

Tần kiến nhận được mệnh lệnh, lập tức vênh váo lên tiếng đáp: "Được, thưa cha!"

Nói xong, hắn ta xắn tay áo lên định đá tung cái bếp tạm bợ do Thẩm Phong Hà dựng lên!

Thẩm Phong Hà nhếch mép cười lạnh, giả vờ chỉnh sửa tay áo, sau đó, một mũi kim gây mê ‘phập’ một tiếng bắn ra, trúng ngay vào bắp chân trái của Tần Kiến.

Lần này lượng thuốc mê sử dụng không nhiều, không đủ để khiến người ta bất tỉnh, chỉ khiến cơ bắp của hắn ta tê liệt tạm thời ở một khu vực.

Vì vậy, Tần Kiến còn chưa kịp đá vào nồi canh cá, bản thân đã ngã "ầm" xuống đất vì chân trái!

"A! Cha! Chân ta! Chân ta không nghe lời!" Tần Kiến hoảng sợ kêu lên.

Tần Lập Chính cho rằng nhi tử của mình nhát gan sợ chuyện, cố ý ngã nhào, tức giận vung một cái tát lớn đánh sang: “Thứ vô dụng! Cút đi!”

Nói xong, ông ta liền giơ chân đá tới.

Thẩm Phong Hà có chút tiếc số thuốc mê của mình.

Nàng không có nhiều trong không gian chứa đồ.

Mặc dù thời xưa cũng có những vị thuốc Trung y như ma phụ tán có thể thay thế, nhưng hiệu quả cuối cùng vẫn không tốt bằng thuốc gây mê trong y học hiện đại. Lần trước khi dọn trống hoàng cung và phủ Thượng thư, nàng đã sử dụng không ít.

Về sau phải tiết kiệm sử dụng.

Đúng lúc định tiêm cho Tần Lập Chính một mũi, bỗng dưng Tần Lập Chính tự la lên "Ái da!" rồi ngã lăn ra đất!

Tiếp đó, tiếng của Viên Tuần vang lên: "Làm gì đấy! Nghỉ ngơi đủ chưa? Tìm đến gây chuyện à? Không biết nồi niêu xoong chảo này đều là của huynh đệ ta à! Đá vỡ thì ngươi đền nổi không?Thứ vô dụng! Chuyên bắt nạt nữ nhân hài tử!"

Tần Lập chính làm quan đã quen, giờ đây lại phải chịu nhục với một tên lính quèn, sao có thể nhịn được? Vừa muốn nổi giận,bỗng nghe tiếng quát lạnh lùng vang lên.

"Cãi cọ nhao nhao cái gì vậy! Tên này là Tần Lập Chính phải không? Muốn làm gì? Muốn đánh lại quan sai à? Còn tưởng mình là Quốc cữu gia ư? Cút ngay đi! Cẩn thận ta quất cho một roi! " Trần Ngũ đi tới, lớn tiếng quát mắng.

Tần Lập Chính tức giận đến mức trợn mắt, nhưng cũng không dám nói gì thêm, gườm gằm nhìn Thẩm Phong Hà và Tần Mộng Nguyệt một cái, rồi lủi thủi đi về.