Chương 17: Người Nhà Cực Phẩm (1)

Thẩm Phong Hà nhìn sang, chỉ thấy Lý ma ma dẫn theo Thẩm Nhất Xuyên và Thẩm Thanh Hạnh, đang cố gắng chen lấn ra khỏi đám đông.

Hai đứa nhỏ trên người đều đã thay áo quần vải cũ, trên đôi vai nhỏ bé mỗi người đều đeo một chiếc tay nải nhỏ.

Có lẽ là Lý ma ma đã tìm quần áo của những hài tử trong nhà ra cho chúng thay, tuy cũ nhưng ít nhấtcũng không rách nát.

“A tỷ!” Thẩm Nhất Xuyên và Thẩm Thanh Hạnh nhìn thấy Thẩm Phong Hà, lại vui vẻ gọi một tiếng.

Kể từ khi a tỷ xuất giá, ngoài lần về thăm nhà sau đó, họ đã lâu không gặp a tỷ!

Hai người chịu khổ trong phủ Thượng thư nửa năm, lúc này nhìn thấy trưởng tỷ, không khỏi nhếch mép, hồng hồng quanh mắt.

Lời nói của người tối qua là thật!

A tỷ thực sự đã xuất hiện, a tỷ thực sự đồng ý dẫn họ đi!

Một quan sai phụ trách áp giải tù nhân lưu đày thấy họ xông lên, bực mình quát lớn: "Này này! Mang theo hai đứa nhỏ để làm gì? Lùi ra sau một chút!"

Thấy vậy, Lý ma ma vội vàng rút từ trong tay áo ra một miếng bạc vụn nặng khoảng nửa lượng, lén lút đưa cho viên quan sai và nói: "Thưa đại nhân, hai đứa nhỏ này là đệ đệ và muội muội của một trong những gia đình bị lưu đày. Ở nhà không thể sống nổi nữa nên chúng nghĩ đến việc đi theo người tỷ tỷ đã xuất giá hiện cũng đang bị lưu đày. Trên đường đi cũng có người chăm sóc, đỡ đần, chứ tốt hơn là ở nhà bị tra tấn đến chết. Thưa đại nhân, xin hãy mở lòng thương xót, cho phép chúng vào bên trong..."

Những lời này đều là do Thẩm Phong Hà dặn Lý ma ma đêm qua.

Chức vụ của những tên quan sai áp giải người lưu đày tuy không cao, nhưng nếu muốn họ làm ngơ, thì vẫn cần phải dùng tiền để hối lộ.

Quan sai nghe xong, không khỏi ngẩn người ra một lúc, rồi cười nói: "Ha! Chuyện này thật hiếm hoi! Lưu đày đến nơi hoang vu nổi tiếng, mà còn có người muốn đến ư?"

Lúc này, Thẩm Nhất Xuyên lại cất tiếng nói nũng nỉnh: "Chúng ta không sợ khổ, không sợ chết! Chúng ta nguyện ý cùng a tỷ đi lưu đày!"

Thẩm Thanh Hạnh cũng gật đầu nghiêm túc, tỏ ý đồng ý.

Nghe vậy, quan sai đã nhận tiền rồi, dù sao hai đứa nhỏ này là tự nguyện đi chịu chết, không liên quan đến hắn, hắn ta vui vẻ làm ngơ, bèn nói: "Được rồi. Vào đi. Tuy nhiên, sau này sống chết ra sao, đừng trách ta!"

Nghe vậy, Thẩm Nhất Xuyên và Thẩm Thanh Hạnh quay lại, đột ngột quỳ xuống và vái lạy Lý ma ma một lạy lớn: "Lý ma ma, cảm ơn ngươi đã chăm sóc chúng ta. Chúng ta đi đây!"

Lý ma ma nhìn thấy hai đứa nhỏ này mới năm tuổi mà đã hiểu chuyện như vậy, không khỏi cay sống mũi, nước mắt trực tiếp chảy xuống.

Vừa nức nở lau nước mắt bằng tay áo, vừa vội vàng tháo gỡ chiếc khăn gói trên vai mình và đưa cho Thẩm Nhất Xuyên. “Tiểu thiếu gia, đây là bánh rán ta đã dậy sớm làm, ngươi mang theo cho muội muội và tiểu… cùng a tỷ ăn dọc đường nhé, biết chưa?”

Thẩm Nhất Xuyên nhận lấy, một lần nữa cảm ơn, sau đó mới cùng Thẩm Thanh Hạnh vượt qua bức tường quan sai, chạy về phía Thẩm Phong Hà.

Lý ma ma từ xa nhìn thấy ba tỷ đệ ôm nhau, lòng càng thêm chua xót. Bà là nhìn họ lớn lên, con đường lưu đày này chắc chắn sẽ đầy gian khổ và nguy hiểm... Chỉ mong rằng người tốt sẽ được trời che chở, linh hồn của phu nhân trên cao có thể phù hộ họ...

Bên này, Thẩm Phong Hà vừa dỗ dành hai đứa nhỏ Thẩm Nhất Xuyên và Thẩm Thanh Hạnh đang khóc nức nở như kèn loa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát tháo từ bên cạnh.

"Tần Mộng Nguyệt! Ngươi cái đồ tiện nhân! Gia đình nhà họ Tần chúng ta bao đời giàu sang phú quý, giờ đây lại bị tịch thu gia sản, lưu đày, tất cả đều do cái đồ tiện nhân này và đứa nghịch tử do ngươi đẻ ra gây ra! Hôm nay ta không thể không thay người cha đã khuất của ngươi đánh chết ngươi được! Lão Nhị, ngươi còn không thay nương dạy dỗ nàng sao!”

Thẩm Phong Hà quay đầu lại, chỉ thấy một lão phụ nhân tóc bạc trắng được một nữ hài trẻ tuổi trạc khoảng mười bảy, mười tám tuổi hếch mũi dìu đi tới.

Phía sau bà ta còn có một nam nhân hơn năm mươi tuổi cùng với vài người nam nhân trung niên, vài phụ nhân và hài tử, tạo nên một khí thế to lớn.

Nghe vậy, nam nhân hơn năm mươi tuổi kia nhất thời cũng không dám ra tay ngay, do dự hỏi: "Nương, đường chất nữ là Hoàng hậu, sao...?"

"Phỉ! Hoàng thượng đã phế truất nàng rồi, nàng còn là hoàng hậu cái gì nữa! Ngươi sợ gì? Cứ trừng phạt thôi!"

Nam nhân hơn năm mươi tuổi nghe vậy, cũng không còn sợ hãi nữa, nói: "Được, thưa nương!"