Chương 13: Hoàng Hậu Bà Bà Tới (1)

"Hoàng Hậu nương nương giá lâm!"

Tiếng thông báo vang lên từ thái giám ở cửa cung.

Hoàng hậu Tần Mộng Nguyệt, một tay vịn vào mu bàn tay của cung nữ thân cận, bước vào.

Thẩm Phong Hà ngẩng đầu nhìn sang, liền không khỏi ngây người.

Chỉ thấy Hoàng hậu mặt mày tiều tụy, bọng mắt sưng húp, trên mặt trang điểm cũng chẳng ra hồn, mấy ngày ngắn ngủi, mái tóc xanh đen vốn có nay đã gần như bạc trắng.

Nữ tử thời xưa lấy chồng sớm, Hoàng hậu cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, nhưng dấu vết già nua đã rõ ràng như vậy!

Chắc hẳn, việc Thái tử mưu phản bị gϊếŧ đã khiến bà tổn thương sâu sắc.

Nhìn thấy vẻ kiêu ngạo của Đoan Phi, Tần Mộng Nguyệt cau mày quát mắng: "Đoan Phi! Ngươi to gan thật! Thái tử phi do Tiên Hoàng sắc phong, nào phải là thứ mà một phi tần như ngươi dám dùng gậy đánh chết!"

Đoan Phi nhìn thấy, trên mặt hiện ra vẻ hung ác, bà ta cười lạnh lùng nói: "Hoàng hậu... Nếu thần thϊếp không nhớ nhầm, thánh chỉ của Hoàng thượng là giam lỏng Hoàng hậu vào lãnh cung phải không! Ngay cả nhà họ Tần các người, cũng vì âm mưu với Thái tử mà bị phán xét lưu đày! Việc phế truất ngôi vị Hoàng hậu của người cũng chỉ là vấn đề thời gian, ngươi có gì mà hống hách!"

Thánh chỉ truyền giam lỏng Hoàng hậu trong lãnh cung được đưa đến cùng lúc với thánh chỉ truyền tới Đông cung.

Tuy nhiên, Hoàng hậu có trong tay một đạo lệnh bài miễn tử do Tiên đế để lại. Trong lúc tình thế cấp bách, bà đã rút ra, khiến cho những thái giám vốn định áp giải bà đến lãnh cung không dám cản trở.

Hoàng hậu vốn dĩ định liều chết đi gặp trực tiếp Hoàng thượng, nhưng lo lắng cho Thẩm Phong Hà một mình, nên mới đến Đông cung.

Đoan phi không hiểu nổi, tại sao Hoàng thượng không phế truất Hoàng hậu ngay lập tức, mà chỉ giam vào lãnh cung?

Nhưng Thẩm Phong Hà lại hiểu rõ, giống như lý do không gϊếŧ nàng, đây cũng chỉ là hành động mà cẩu Hoàng đế muốn tô vẽ danh tiếng, sợ thiên hạ nói hắn tàn nhẫn mà thôi!

Hai thái tử đều đã chết, những nữ nhân còn lại cũng chẳng có gì uy hϊếp, lại không có con cái để lại, hà cớ gì phải đuổi cùng gϊếŧ tận, mang tiếng bạo quân?

Hoàng Hậu bản tính hiền hậu, bị Đoan Phi châm chọc như vậy, sắc mặt tức giận đỏ bừng, nhưng không biết phải phản bác lại thế nào.

Một lúc lâu sau, bà mới run rẩy lên tiếng: "Nhà họ Tần đời nọ sang đời kia trung thành, thái tử lại vừa văn vừa võ, sao có thể mưu phản? Hoàng thượng chỉ bị lừa gạt bởi những lời dối trá của lũ gian thần này thôi, ta sẽ đi gặp Hoàng thượng ngay, Hoàng thượng vì tình nghĩa phu thê phụ tử, ắt hẳn sẽ thu hồi thánh chỉ, trả lại cho Thái tử sự trong sạch!"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Phong Hà gặp "mẹ chồng" của mình. Nguyên chủ không có nhiều ký ức về Hoàng hậu, chỉ nhớ rằng đó là một vị trưởng bối hiền hậu, dễ gần.

Bây giờ nhìn lại, Hoàng hậu có phần nào ngây thơ và dễ tin người trong chuyện tình cảm.

Thái tử chết không minh không bạch, bản thân bị cẩu hoàng đế giam vào lãnh cung, nhà mẹ đẻ và con dâu bị xét nhà lưu đày, vậy mà bà còn mơ tưởng Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh?

Hoàng hậu nói xong, liền tiến đến nắm tay Thẩm Phong Hà, nói: "Hài tử ngoan! Ngươi hãy đi theo mẫu hậu đi gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ thu hồi mệnh lệnh!"

Thẩm Phong Hà biết rằng đi cũng là vô ích, nhưng lúc này bị Hoàng hậu kéo đi, cũng không thể trực tiếp từ chối, đành phải theo đi.

Từ công công vẫn muốn ngăn cản, Hoàng hậu giơ ra tấm kim bài miễn tử và mắng rằng: "Từ Thanh! Tấm kim bài do Tiên hoàng ban cho, ngươi cũng dám ngăn cản sao?"

Từ công công sợ hãi vội vàng cúi người quỳ rồi lui xuống, đành cam chịu một đám người chỉ biết bám sát theo sau Hoàng hậu.

Cung Càn Thanh.

Duật Thành đế sắc mặt u ám đến cực điểm.

“Bẩm... Bẩm báo thánh thượng, không chỉ nội phủ bị trộm cắp và dọn sạch kho, mà ngay cả Chung Túy cung của Đoan Phi Nương Nương, phủ Tấn Vương, kho của phủ Thượng thư cũng đều bị dọn sạch!”

Cấm vệ quân nơm nớp lo sợ mà báo cáo.

Hắn... Hắn cũng rất oan uổng.

Bỏ qua việc phủ Tấn Vương và phủ Thượng thư nằm bên ngoài cung, rõ ràng tối qua trong cung, lính canh không hề có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Thậm chí ngay cả một con mèo quậy phá cũng không gặp. Vậy kho bạc và Chung Tuý cung đã bị dọn trống như thế nào?!

Kinh Triệu Doãn phụ trách trị an kinh thành cũng lau mồ hôi, bẩm báo:

“Tâu bệ hạ, Sáng sớm nay, không chỉ trong cung và phủ Thượng thư, mà cả bên ngoài cửa phủ Kinh Triệu Doãn cũng đã chật kín các chủ cửa hàng đến trình báo vụ mất trộm. Vi thần đã sơ lược thống kê, toàn thành có ít nhất hơn chín mươi cửa hàng bị mất trộm, và không cửa hàng nào ngoại lệ, cũng đều là cửa hàng bị vơ vét sạch trơn! Ngoài ra..."

Kinh Triệu Ân dừng lại một chút, ngẩng đầu liếc nhìn Duật Thành đế một cái.

Thủ lĩnh Cấm vệ quân lo sợ cho cái mạng của mình, thúc giục: "Lão Lý, còn gì nữa, mau nói đi!"

Bây giờ tốt nhất là tìm ra kẻ thế mạng, nếu không, tiền riêng của Thánh thượng sẽ bị vơ vét sạch, đầu của hắn ta còn giữ được không!