Chương 12: Kê Biên Tài Sản Đông cung (2)

Thẩm Phong Hà thu thập vật tư, trực tiếp thông qua không gian đến nơi ở của tam hoàng tử và lục hoàng tử.

Tam hoàng tử và Lục hoàng tử cũng thèm khát ngôi vị Hoàng đế, nay Thái tử "mưu phản", Ngũ hoàng tử lập công lớn nhất, hai người không thể không kiêng dè.

Trước đó khi đến Tấn vương phủ của Ngũ hoàng tử và phủ Thượng thư, Thẩm Phong Hà đã tiện tay lục soát thư phòng mật thất của hai người, thu được không ít bằng chứng.

Nàng đặt một số bằng chứng về tội tham ô và phạm pháp của Ngũ hoàng tử và Thẩm Thế An lên bàn của Tam hoàng tử và Lục hoàng tử.

Hiện tại, Ngũ hoàng tử vừa lập được đại công, uy tín đang cao trên đỉnh, những bằng chứng này tạm thời có thể không cần thiết.

Nhưng qua thời gian, tin rằng Tam hoàng tử và Lục hoàng tử đều sẽ sử dụng hợp lý.

Không có lý do gì mà nay bị vu oan và bị lưu đày, trong khi tra cha và thứ muội, Đoan phi Cùng Ngũ hoàng tử vẫn còn sống tốt đẹp và hưởng thụ vinh hoa phú quý? Chỉ tịch thu tài sản của họ là không đủ để trừng phạt!

Hơn nữa, dù sao nàng cũng sắp bị lưu đày rồi, nên cẩu Hoàng đế và các hoàng tử càng đánh nhau dữ dội càng tốt!

Hoàn thành xong những việc này, bầu trời đã xuất hiện rạng hồng buổi sớm, Thẩm Phong Hà thông qua không gian trở về tẩm cung.

Vừa mới cởi đồ dạ hành, thay sang quần áo thường ngày. Bên ngoài liền vang đến một hồi náo loạn.

Cung nữ thân cận mang theo giọng khóc tâu lên: "Nương, nương nương! Từ công công mang theo thánh chỉ đến, phải khám xét và tịch thu Đông cung của chúng ta!"

Thẩm Phong Hà đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Sau khi được các cung nữ mặc quần áo cho tươm tất, tất nhiên nàng đã thu hết đồ trang sức vào không gian. Quần áo nàng mặc cũng là loại vải thô rẻ nhất. Lúc này nàng mới đi ra ngoài để nhận thánh chỉ.

Từ công công vênh váo hống hách, hoàn toàn không coi trọng Thái tử phi đã thất thế. Sau khi đọc xong thánh chỉ, ông ta nói mỉa mai: "Thái tử phi nương nương, lão nô xin nói trước những điều khó nghe. Nương nương bị giáng chức xuống làm thường dân, bị lưu đày đến nơi hoang vu, xa xôi, tài sản trong cung điện của Thái tử cũng bị tịch thu. Đây đều là mệnh lệnh của Hoàng thượng. Nếu có ai dám lén lút mang theo đồ đạc, sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ bằng gậy. Trên đường xuống địa ngục, đừng trách lão nô! Tới đây bắt đầu kiểm tra và tịch thu!"

Thẩm Phong Hà không quan tâm đến ông ta. Từ xưa đến nay, nô ɭệ hống hách nhờ thế chủ quá nhiều, nàng không thèm chấp. Dù sao đi nữa, chỉ cần tìm ra một đồng bạc thì coi như nàng thua!

Đúng như dự đoán, những thái giám đi theo lục soát một lượt, sau đó quay lại báo cáo với vẻ mặt hoảng sợ: "Thưa công công, ơ... Ơ... không tìm thấy gì cả! Kho, cung điện, thậm chí cả phòng bếp đều trống rỗng! Tất cả đều trống rỗng!"

“Cái gì!?!” Từ công công thốt lên bằng giọng the thé, đầy vẻ kinh ngạc.

Đang nói chuyện thì, Đoan Phi đột nhiên xông vào trong cơn thịnh nộ!

“Thẩm Phong Hà, ngươi đồ tiện nhân! Đồ trang sức và tiền bạc trong kho của ta ở Chung Tuý Cung có phải do ngươi trộm cắp không! Các ngươi lập tức đi tìm cho ta! Nếu tìm ra, ta nhất định sẽ tâu Hoàng thượng chém đầu ngươi!”

Thẩm Phong Hà lạnh lùng nói: “Đoan phi, não ngươi úng nước rồi sao? Đông cung bị cấm túc từ mấy ngày trước rồi, làm sao ta có thể đi vào cung của ngươi để ăn trộm được? Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng đi tìm thái y xem bệnh đi!”

“Ngươi nói gì! Xem ta có xé nát miệng ngươi không?!”

Đoan phi càng tức giận hơn, hôm qua chịu thiệt thòi mà không thể nói ra, hôm nay Thẩm Phong Hà đã bị giáng chức xuống làm dân thường, xem bà ta làm thế nào!

Tức giận đến mức mất lý trí, Đoan phi đích thân lao tới muốn tát Thẩm Phong Hà.

Thẩm Phong Hà nhìn chằm chằm vào khi bà ta lao tới, khéo léo né tránh, sau đó nhấc chân lên khẽ vấp bà ta.

Nếu không phải vì nàng đã bị giáng chức xuống làm thứ dân, lúc này không nên gây chuyện thêm, nàng đã sớm tát cho nữ nhân này một cái bạt tai.

“Ái dà!” Đoan phi trong nháy mắt bị ngã nhào, té sấp mặt.

“Tiện nhân! Ngươi đã bị giáng chức xuống làm thứ dân rồi, mà ngươi còn dám đánh ta! Người đâu, còn không ra đây vung gậy đánh chết nàng cho ta!” Đoan phi hung hăng tống giọng quát tháo.

Từ công công lộ vẻ mặt khó xử.

Mệnh lệnh của Hoàng thượng là lưu đày, nếu đánh chết bằng gậy thì ông ta làm sao báo cáo lại?

Thấy Từ công công không ra lệnh, những hoạn quan khác sao dám làm bậy.

Khi tình hình đang bế tắc, một tiếng báo đột ngột vang lên từ cửa cung.