Chương 1

Năm trước, một nhà ba người dọn vào biệt thự cách vách, trở thành hàng xóm của nhà Uông Nguyệt Hàm. Nhà hàng xóm có một bé trai, tóc dài qua lông mày, cơ thể gầy gò ốm yếu, thấy thế nào cũng không giống như một cậu bé 12 tuổi.

Bé trai luôn mím môi, ít khi nói cười, để lộ sự u ám không xứng với lứa tuổi.

Bà Uông nhiệt tình, thường xuyên đón bé trai qua nhà chơi.

Vào đúng 5 giờ mỗi ngày, bé trai sẽ đứng ở cửa, xuyên qua hàng rào sắt nhìn anh trai hàng xóm tưới hoa.

Anh trai hàng xóm cao hơn cậu nhiều, vóc người mảnh mai nhưng không yếu đuối, quan trọng nhất chính là, anh ấy vô cùng đẹp.

Mỗi khi mặt trời xuống núi, anh trai hàng xóm sẽ được bao phủ bằng một vầng sáng dịu dàng, viền tóc lóe màu da cam, đứng giữa những bụi hồng xinh đẹp như tinh linh lạc xuống phàm trần.

Anh trai không thích nói chuyện, cũng không thích giao tiếp với người khác, nhưng anh cũng không phản cảm với việc bà mình chơi với đứa trẻ này mỗi ngày.

Bà nội thích náo nhiệt.

Bốn mùa đổi thay, hai người thường xuyên qua lại, quan hệ cũng không tồi.

Đứa nhỏ cách vách, cũng chính là Lục Vân Diệu, thường xuyên hỏi Uông Nguyệt Hàm vài vấn đề về học tập, học là chuyện nhỏ, chủ yếu là cậu muốn ở gần anh trai một chút.

Ước chừng là 10 giờ tối, âm thanh khắc khẩu truyền đến từ cách vách, Uông Nguyệt Hàm xuống giường kéo màn ra.

Đôi vợ chồng nhà bên lại cãi nhau.

Từ khi bọn họ chuyển đến, tiếng khắc khẩu vang lên không ngừng.

Họ sắp ly hôn, cả hai đều có các chuyện “tốt đẹp” ở bên ngoài.

Lần này thì khác, ba Lục không cãi nhau với mẹ Lục, mà là đổ hết lên người Lục Vân Diệu, lôi Lục Vân Diệu ra khỏi phòng để trút giận.

Khi Lục Vân Diệu ra ngoài, Uông Nguyệt Hàm cũng đang xuống lầu.

Uông Nguyệt Hàm nhìn Lục Vân Diệu đáng thương đứng ngoài cửa, thấy hơi giận, bất giác nói: “Không đánh trả?”

Lục Vân Diệu là một đứa trẻ rất quái lạ. Khi Lục Vân Diệu mới chuyển đến, có lần anh gặp cảnh Lục Vân Diệu bị bạn học đánh đập nhục mạ, đứa trẻ bị đánh không rên tiếng nào, đánh không đánh trả mắng không cãi lại, cứ chịu đựng những nắm đấm rơi xuống người mình.

Cái kỳ lạ là, vẻ mặt của cậu không hề có chút gì gọi là sợ hãi hay đau đớn, dáng vẻ tự cao tự đại.

Lần đó, Uông Nguyệt Hàm ra tay giúp cậu, học sinh trung học dạy dỗ mấy đứa học sinh tiểu học dễ như trở bàn tay, cũng từ ngày đó, Lục Vân Diệu bắt đầu nuôi thói quen đứng ngoài vườn xem anh tưới hoa.

Môi Lục Vân Diệu chảy máu, trên cánh tay đầy những dấu xanh tím.

“Không có, em có đánh trả.”

Uông Nguyệt Hàm mở cửa cho cậu vào nhà, đột nhiên, người phía sau yên lặng kéo tay anh lại.

“Anh, bọn họ muốn mắng cứ mắng, muốn đánh cứ đánh, không sao, em không cảm thấy đau, em chỉ nghĩ, nó rất thú vị sao? Bọn họ muốn ly hôn, ai cũng không muốn em, chán ngắt.”

“Nhưng anh không giống vậy.”

Dường như cảm xúc của Lục Vân Diệu đêm nay hơi quá khích, lực nắm tay anh rất mạnh, nhìn chằm chằm anh: “Đêm nay em ở lại được không?”

Uông Nguyệt Hàm rũ mắt nhìn lại: “Được.”

“Em ngủ với anh được không?”

Thiếu niên đã dời mắt đi từ sớm, nghe vậy gật gật đầu, cũng không nhìn thấy dáng vẻ cậu bé cong môi cười thật tươi.

Lục Vân Diệu cũng không cảm thấy tủi thân vì bị ba mẹ lạnh nhạt hay bạn học bắt nạt, đột nhiên tỏ ra yếu thế chỉ là vì tò mò phản ứng của Uông Nguyệt Hàm, cậu có dự cảm đáp án sẽ làm mình cảm thấy hưng phấn, và sự thật cũng như cậu mong muốn.

“Bà nội ngủ ở dưới, đau cũng ráng nhịn nhé.”

“Ừm.”

Hai người ngồi trước cửa sổ, thiếu niên cao cao đang bôi thuốc cho cậu bé lùn lùn.

Lục Vân Diệu luôn biết rằng Uông Nguyệt Hàm rất đẹp, nhưng khi ngồi gần thế này cậu vẫn không chịu nổi.

Uông Nguyệt Hàm bôi thuốc rất nghiêm túc, hàng mi dài rậm cong vυ"t như cánh quạt nhỏ, cánh môi duyên dáng vô thức mím nhẹ.

Lục Vân Diệu nghiêm túc ngắm nhìn, khi Uông Nguyệt Hàm ngẩng đầu lên, cả hai chạm bắt, cậu ngẩn người ra một chút rồi bất giác ho một tiếng, cổ cũng đỏ lên.

Sau đó cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, giọng nói của thiếu niên thời kỳ vỡ giọng khá trầm, nhưng vẫn trong trẻo êm tai như một dòng suối.

Uông Nguyệt Hàm cảm thấy người nào đó ngốc thật.

“Em đánh trả như thế nào?” Anh hỏi.

“Lấy ghế……”

Lục Vân Diệu đột nhiên im bặt, cả người căng chặt.

Uông Nguyệt Hàm nhẹ liếc cậu một cái: “Tự cầm.”

“Ừm.” Lục Vân Diệu cần tăm bông ấn lên khóe môi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm người trước mặt, nhưng rõ ràng là lại đi vào cõi thần tiên rồi.

Tắt đèn lên giường không bao lâu Uông Nguyệt Hàm đã ngủ, chất lượng giấc ngủ của anh luôn rất tốt.

Giường rất lớn, Lục Vân Diệu nghiêng qua nhìn tư thế ngủ quy củ của người bên cạnh, rồi từ từ nhích tới gần.

Tim đập rất nhanh, như muốn nhảy ra ngoài.

Lục Vân Diệu vội kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cậu sợ tiếng tim đập mất kiểm soát này sẽ làm ồn đến anh.

Nhờ ánh trăng, Lục Vân Diệu dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt xinh đẹp của người nọ, đầu tiên là đôi mày, sau đó đến cái mũi thẳng cao, đôi môi no đủ, cần cổ thon dài và hầu kết hơi nhô lên.

Tầm mắt tiếp tục trượt xuống, cổ tay phải của người nọ được ánh trăng chiếu đến sáng bóng, chỉ có chỗ cổ tay là hơi tối màu.

Lục Vân Diệu ảo não, đó là dấu vết do bị cậu nắm.

Cậu bé vừa cảm thấy áy náy lại vừa bất giác nghĩ: Hình như thân thể của anh trai rất dễ để lại dấu vết.