Chương 23: Ý đồ của Nghi Phi
Trong chỉ một lúc, Nghi phi đã cười rất thoải mái. Là người hầu hạ thân tín,Lâm nhũ mẫu cũng không nén được sự ngạc nhiên: - Nương nương, hôm nay người đã cười rất nhiều lần.
- Vậy à?
Nghi phi trầm mặc như một hồ nước xanh lặng lẽ. Phi tử được hoàng đế sủng ái thường kiêu ngạo song Nghi phi mỗi lần nhận lễ hậu từ hoàng thượng đều chỉ nhìn qua một lần. Ánh mắt không vui mừng, cũng không hãnh diện, sau đó cho người cất vào trong.
Người đọc sách, đánh đàn, hầu cờ, mài mực cùng hoàng thượng trong sự thản nhiên như thể đó là chuyện bình thường trong cuộc sống. Đối với lời gièm pha, ganh ghét từ các phi tử khác cũng không để ý. Vậy mà hôm nay Nghi phi lại mỉm cười, còn cười rất tự nhiên:
- Trông lạ lắm sao?
- Không…không ạ!- Nhũ mẫu xua tay- Nương nương cười rất đẹp…Nô tỳ mong nương nương cứ luôn vui vẻ như thế.
Đã lâu lắm rồi, Nghi phi không cười. Năm nay nàng 27 tuổi, nhan sắc càng lúc càng mặn mà, rực rỡ nhưng trái tim Nghi phi lại như đã chết tự lâu rồi. Người chết thì vốn đâu vui vẻ, cũng chẳng cần màng đến thế nào là cười, là khóc cõi nhân gian.
Nàng sống đây chỉ vì một lời đã hứa. Ai đó từng đưa tay lên má Lâm Nghi lau vội dòng nước mắt. Chỉ vì tiếng “Đừng khóc” từ người ấy mà Nghi phi đã sống, đã chấp nhận chuỗi ngày bình lặng này suốt bấy nhiêu năm.
Tiệc tàn…Vũ đế nhanh chóng rời khỏi đại điện. Có lẽ là về Phượng Nghi cung.
Bạch Phượng Khanh đi về hướng nàng, vòng tay thi lễ:
- Tham kiến nương nương.
- Bình thân…
- Nương nương không về Phượng Nghi cung sao? Bệ hạ vừa mới khởi giá.
- Không phải đến gặp ta. Khanh thừa biết mà…
Bạch Phượng Khanh khựng lại. Nghi phi tĩnh lặng như một hồ nước. Bây giờ vẫn thế, thong dong, yên tĩnh, không biết phía dưới có những vực xoáy ngầm không?
- Nương nương hoàn toàn có thể đợi tan tiệc, sau đó nói cho hoàng thượng biết, để người…
- Nếu vậy ta làm sao thấy được khanh và hoàng thượng đã thay đổi thế nào chứ? Bảy năm qua ta cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại hai đệ đệ mà ta yêu quý nữa. Cũng may, thời gian đúng là đã làm hai người thay đổi nhưng cũng không hẳn là thay đổi hoàn toàn.
Nghi phi lớn hơn Vũ đế 3 tuổi, Bạch Phượng Khanh 4 tuổi. Thưở nhỏ, cả 3 người đã cùng gặp nhau ở một điểm chung:
- Đàn ông các người thường rất ích kỷ…. Chỉ biết mang tâm trạng mình ra để áp đặt cho người khác. Trời sinh chúng tôi là nhi nữ, cứ phải im lặng mà chịu đựng, hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra. Ta chỉ muốn cô nương ấy nói lên tâm tình của mình cho hoàng thượng biết…Đệ cũng vậy, tuy là đệ không cố ý song đôi khi sự suy nghĩ theo ý mình của đệ, vô tình sẽ làm hại người ta.
Nghi phi quay sang Nhũ nương, cười nhẹ:
- Chúng ta đến điện Thái mẫu. Hôm nay không cần về Phượng Nghi cung.
Điện Thái Mẫu là nơi đã được dựng nên dành riêng cho Nghi phi mỗi lần cầu nguyện. Nàng chỉ cảm thấy bình an ở đó. Chỉ nơi ấy mới không có những ánh mắt dõi theo đầy hiềm nghi, tị hiềm, oán ghét. Chỉ nơi đó Nghi phi mới được thả hồn về chốn xưa kỉ niệm, toàn tâm toàn ý nhớ về một người…
Chúng ta có bao lần bên nhau đâu nhỉ? Đa số toàn là xa cách. Chỉ toàn là ta nhìn trời mong nhớ. Chỉ là ta đến điện cầu xin Bồ tát, xin người phù hộ cho chàng luôn được bình an.
Thời gian đẹp đẽ nhất của một đôi tình nhân, chúng ta cũng không hề có. Ta cũng chưa từng được chân chính gối đầu trên vùng ngực rộng của chàng.
Nghi phi dừng lại…Tim nàng hôm nay bỗng dưng đau quá. Đau đến nghẹt thở. Đau vì bóng hình người xưa trở lại. Hay vì đang luyến tiếc. Tình yêu của nàng, sao chẳng có gì là tốt đẹp để mà nhớ, điều để lại chỉ là những nỗi đau.
-Tham kiến hoàng thượng.
Từ xa, Vũ đế đang trầm ngâm đứng đấy. Con đường đến Phượng Nghi cung đúng là ở lối này.
-Thần thϊếp tham kiến hoàng thượng.
Nghi phi cũng cúi xuống hành lễ. Đôi mắt nàng hiện lên rõ ràng câu hỏi :” Tại sao giờ người vẫn còn đây?”
-Lui xuống đi!
Hắn phất tay. Tùy tùng đều lui xuống. Cả Lâm nhũ mẫu cũng rời khỏi Nghi phi.
-Lâm Nghi tỷ.
Lâm Nghi là tỷ tỷ. Còn Thương Vũ, mãi mãi chỉ là một đệ đệ với lời hứa sẽ bảo vệ và che chở cho nàng. Chỉ tiếc rằng lời hứa ấy chưa thể thực hiện được. Chỉ có Lâm Nghi đã mất đi nhiều thứ vì ngôi vị của Vũ đế ngày nay.
-Đệ không đến Phượng nghi cung sao?
-Đệ không biết nữa. Đệ rất muốn đến đó. Nhưng đệ lại sợ. Đệ không phải là Du Lang của nàng. Đệ là Vũ đế. Đệ không thể chỉ sống cho nàng và đệ. Đệ không thể cho nàng một cuộc sống bình thường.
Là nữ nhân của đế vương là thế. Nương tử của một thường dân chỉ cần chăm lo cơm áo gạo tiền là đủ. Nữ nhân của đế vương, cơm áo không quan trọng. Cái giá họ phải trả có thể là cả cuộc đời nơi chốn thâm cung.
-Đệ chỉ nghĩ như thế. Mẫn nhi nghĩ thế nào, đệ đã từng hỏi nàng chưa?
Lừa nàng, xưng là Du Lang cũng là Vũ đế. Một mình ra đi để nàng sống trong tuyệt vọng và chờ đợi cũng là Vũ đế. Hạnh phúc Du Lang cho Thái Mẫn quá ít nhưng những gì Vũ đế gây cho nàng lại thực sự quá sâu.
-Tỷ vẫn nghĩ…Nếu ngày xưa tỷ không nghĩ nhiều quá vậy thì chàng và tỷ liệu có phải như bây giờ? Tỷ nghĩ quá nhiều cho người khác, cho bản thân phụ mẫu tỷ, nhưng tỷ hình như chưa bao giờ nghĩ cho chàng. Khi tỷ muốn làm gì đó cho chàng thì chàng đã vùi sâu dưới ba tấc đất. Đệ có muốn Thái Mẫn rồi sẽ giống như chàng vậy, chưa bao giờ được hỏi, thật ra điều mà chúng ta nghĩ là tốt cho họ, có thực sự sẽ là điều làm họ vui không?
Vũ đế không hề chấn động. Nhưng thâm tâm đã không còn do dự nữa. Hắn đã có thể dứt khoát bước về phía trước, đã có thể không cần nghĩ quá nhiều nữa, toàn tâm toàn ý vì người mình yêu mà suy nghĩ một lần.
Đến lượt Nghi phi thờ thẫn. Nàng không biết, trong một góc khuất tầm nhìn khác, một ánh mắt không rời khỏi dáng vóc cô đơn nhỏ bé đó. Người khác chỉ nhìn thấy Nghi phi thản nhiên lãnh đạm, có ai biết, con người lạnh lùng ấy, thực ra đã bao lần ngủ thϊếp đi trong nước mắt…Đã bao lần ngồi ngẩn ra ngắm hoàng hôn đi rồi lại đến, thầm tự hỏi, không biết bao giờ mình mới được giải thoát khỏi nỗi cô đơn đang đè nặng lấy đời mình?