Đơn Giản Là Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tình yêu như một phép màu nhiệm, Nó có thể mang đến cho ta vô vàn cảm xúc, chính nó cũng sẽ làm cho ta tổn thương. Trên đời này, ai cũng nghĩ rằng chỉ có công chúa mới được yêu hoàng tử, chỉ có người  …
Xem Thêm

Chương 43: Bức tranh huyền thoại
Một bức tranh rất đơn giản . Đó là hình vẽ một ngôi nhà , có một sân vườn rộng lớn . Hình ảnh bốn con người mỗi người một việc . Người đàn ông đang ngồi ngay bàn ngoài sân đọc báo , người phụ nữ đang ngồi uống cafe trên bàn . Có hai đứa con nít , một đứa con trai và một đứa con gái . Cả hai đang tắm và chăm sóc cho hoa và một chú cún con . Đây là bức tranh mà Ái My đã nhìn thấy hơn chục lần . Bức tranh huyền thoại , anh cô luôn vẽ cảnh này mỗi khi cả hai tập vẽ . Đến tận bây giờ cô vẫn còn giữ hơn hai mươi bức tranh của anh . Cũng đã mười năm kể từ cái năm huyền thoại ấy , Ái My không còn được nhận bất kì bức tranh nào từ anh nữa . Và mỗi khi nhớ anh , cô lôi bộ sưu tập đó ra để ngắm nghía và nghĩ về anh . Tự nhiên hôm nay bức tranh đó xuất hiện khiến Ái My ngỡ ngàng .

Ái My che miệng lại để không phát ra tiếng nấc , nước mắt của cô ngày một chảy nhiều hơn . Ái My không tin , sau mười năm cô không được thấy bức ảnh đó , hôm nay nó lại xuất hiện ngay tại đây , tại thời điểm này . Ái My từ từ hạ tay xuống nâng niu nhặt bức tranh đó lên . Lòng cô dâng lên một tình yêu thương mãnh liệt .

- Ái My , em làm sao vậy ?_ Minh Phong khó hiểu hỏi

- Em..... em ......_ Ái My nước mắt giàn giụa nhìn Phong . Ái My ôm bức vẽ vào trong người , sợ rằng khi cô buông nó ra , cô sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa .

- Ái My , bức tranh của anh , nó làm sao sao ?_ Nhật Thuận cũng khó hiểu . Anh sợ là trong bức tranh của anh có gì đó khiến cô không vui nên mới khóc như vậy

Nghe tiếng gọi của Nhật Thuận , cô mới nhớ tới sự có mặt của bức tranh . Là do anh đưa cô , anh nói anh vẽ . Chẳng lẽ anh có quan hệ gì với cô hay với anh cô sao ?

- Anh Thuận ..... bức tranh nay từ đâu anh có ?

- Có chuyện gì sao ? Nãy giờ anh ngồi vẽ với Minh Phong mà .

Vẽ ? Vẽ sao ? Là do anh vẽ sao ?

Thiên Như nhớ lại khi lúc nãy nhìn bức tranh . Một nét quen thuộc lắm , hình như cô từng thấy bức tranh ở đâu đó trong nhà của Ái My lúc trước.

- Sao anh lại vẽ nó ?

Câu hỏi của Ái My làm Nhật Thuận ngày càng khó hiểu thêm . Sao anh lại vẽ nó ?

- Anh vẽ theo suy nghĩ của anh.

- Anh ..... vẽ theo suy nghĩ

.

- Mạnh Hải , anh vẽ gì vậy ?

- Nè

- Sao vẽ mãi bức tranh cũng như những tấm trước .

- Anh vẽ theo suy nghĩ , và sau này nó thuốc độc quyền của anh .

- Lè , vẽ mãi có một bức tranh

- Kệ anh nghen .

- Xí , em vẽ đẹp hơn anh nhiều

.

- Nhật Thuận , anh có một sợi dây chuyền nào không ? Hình tròn ?

- Có , nó ở nhà , mà có chuyện gì sao ?

- Anh đưa em về nhà anh được không ?

- Ừm , được đi theo anh .

Nhật Thuận vừa rời đi để lấy xe . Minh Phong và Thiên Như hỏi nó tới tấp

- Em làm sao vậy ?

- Chị ơi , anh ơi , rất có thể anh Nhật Thuận chính là anh ruột mà em tưởng chừng đã chết

Nghe đến đây thì Thiên Như cũng không thể giấu cô được nữa . Đợi đến khi đến nhà Nhật Thuận thì cô sẽ nói hết . Lúc đầu cô không nói , không phải vì không muốn Nhật Thuận và Ái My nhận nhau mà là vì đó chỉ mới là suy đoán của cô thôi , nếu reo rắc cho Ái My hi vọng nếu sự thật hông phải , Ái My sẽ càng đau lòng hơn .... Có lẽ sự nghi ngờ của cô đã đúng . Ái My và mọi người lên xe , Nhật Thuận chở mọi người đến nhà anh . Thiên Như , Minh Phong , Ái My mong cho đây là sự thật để cô gặp được anh hai sau mười năm xa cách .

Thêm Bình Luận