Một cô gái với khuôn mặt lạnh lùng băng giá, đôi mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm vào một điểm vô định . Ánh nắng chiều tà hắt nhẹ lên cô, khiến cho cái sắc lạnh nơi cô dường như dịu bớt. Có chút gì đó ấm áp khẽ tỏa ra…điện thoại được kề sát bên tai, cô đang nhẫn nhịn chờ đợi đầu dây bên kia nhắc máy…
_ “ Alo”
_ Tớ đây.
_ “ ừ, tớ biết mà!”
_ Cậu vẫn khỏe chứ?
_ “ Tất nhiên rồi. Tớ sống rất tốt! Tớ nghĩ cậu cũng khỏe, đúng không?^^”
_ Ừ.
_ “ Dạo này cậu thay đổi hẳn đó Hanachi à!”
_ Vậy ư?_ Cô hỏi lại, khóe miệng khẽ nhếch lên như đang cười.
_ “ ừ. Thật đó”
_ Cậu cũng thay đổi đó thôi.
_ “ tình yêu khiến người ta thay đổi mà ^^”
_ Không hẳn vậy đâu.
_ “ đừng có chối, cậu là ví dụ điển hình để chứng minh đấy ^^”
_ Đừng có nói thế._ Hanachi không giận, chỉ khẽ mỉm cười.
_ “ Thật mà! Dạo này cậu chẳng lạnh như xưa nữa! Ấm hơn 1 chút rồi! Mà thực ra, có lẽ chẳng ai ngờ được chuyện này đâu nhỉ? Cậu và Katsuki lại trở thành người yêu của nhau! Đúng là đáng kinh ngạc”
_ Không gì là không thể. Chẳng phải sao?
_ “Ừm. Nhưng dù sao thì vẫn là chuyện đáng kinh ngạc”
_ Ừ, ngay cả bản thân tớ còn có chút giật mình. Có lẽ tình yêu mà Katsuki dành cho Candy đã khiến bản thân tớ cảm động tự lúc nào không hay biết.
_ “ Candy…_ Đầu dây bên kia khẽ nhắc lại tên của người con gái ấy, trong đó có chút gì đó nghèn nghẹn, có cảm giác như đang mắc cứng lại nơi cổ họng”
_ Cậu đừng xúc động quá như vậy…_ Hanachi khẽ cắn môi, dường như cô cũng đang kìm nén điều gì đó.
_ “ tớ xin lỗi…”
_ Cậu quyết định có đi hay không?_ Bỗng dưng Hanachi hỏi 1 câu kì lạ.
_ “ Tớ không đi đâu. Thật sự chẳng muốn đến đó. Sẽ buồn lắm…”
_ Ừ…
_ “ Vậy thôi nhé. Tạm biệt. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe”
_ Cậu cũng vậy.
Hanachi dập máy. Cô nhìn xa xăm, ánh mắt như có 1 màn sương che phủ…….Vậy là… đã 2 năm trôi qua rồi……..
Neyuli và Ken đứng bên cạnh nhau, không nói một lời. Cảnh hoàng hôn buông xuống đọng lại trong mắt mỗi người thứ ánh sáng màu đỏ ối nhức nhối. Cô khẽ tựa đầu vào vai anh, cố gắng nép vào lòng anh một cách thật thoải mái. Ken ôm lấy bờ vai cô 1 cách dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương lo lắng.
_ Anh này…
_ Sao vậy em?
_ Họ ở đó… liệu có hạnh phúc không?_ Neyuli nhìn lên bầu trời, ánh nắng đang dần dần tắt, những đám mây cũng được nhuộm một màu hồng kì lạ. Đôi mắt cô có chút gì đó long lanh.
_ Tất nhiên là tốt rồi…_ Ken cố gắng mỉm cười.
_ Chúng ta được như thế này… đều là nhờ họ….
_ Ừm…_ anh khẽ đáp lại.
_ em… thật sự cảm thấy … vô cùng có lỗi…_ Cô cắn nhẹ môi, cố gắng không để bản thân quá xúc động.
_ Đừng vậy mà… em đã làm hết sức rồi…
_ … anh à, chúng ta có nên đến đó không?_ Cô ngước nhìn anh, ánh mắt đen láy xoáy vào đôi mắt xanh biển của anh.
_ Tại sao lại không?_ Anh hỏi lại cô, trên môi nở 1 nụ cười, tay khẽ vuốt ve mái tóc đen dài mềm mượt của cô.
_ Nhưng mà…_ Cô có chút ngập ngừng.
_ Em đâu có lỗi gì, đừng tự trách mình như vậy… chỉ cần chúng ta hạnh phúc, sống thật hạnh phúc, thì coi như đã trả lại cho hai người đó những gì chúng ta nợ rồi…_ Anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi ôm cô vào lòng, ánh mắt lại hướng về nơi xa xăm nào đó.
_ Vâng._ Cô dụi đầu vào vòm ngực anh… đáp lại…
----------------------------------------------------------------------------------
_ Papa!! mama!!!_ mấy cánh tay nhỏ xíu đáng yêu giơ lên, giọng nói dễ thương trong sáng vô cùng.
_ Anh kìa._ 1 cô gái xinh đẹp với mái tóc dài khẽ mỉm cười, kéo người chồng lại_ anh bế bé Mun đi, con nó đòi anh kìa, em bế Ju cho!^^_ cô đưa tay bế bổng cậu nhóc kháu khỉnh lên, miệng dỗ dành_ Ju ngoan, mẹ thương!_ cậu nhóc típ mắt lại, đôi môi bé xinh cong lên, dường như đang rất thích thú. Cậu nép vào lòng mẹ như làm nũng, cảm nhận được hương thơm quen thuộc liền tỏ ra vô cùng mãn nguyện.
_ Ừm_ anh tiến lại gần, ôm lấy đứa con gái bé nhỏ. Cô bé mở to đôi mắt đen lay láy, nhìn chằm chằm vào ông bố, bàn tay bé xíu níu chặt áo anh. Anh nhìn vợ mình, bất giác bật cười_ Sao nhóc Ju thích em thế hả trời? Con trai thì phải chơi với ba chứ?!
_ Em làm sao biết được, bé Mun cũng vậy đó thôi!_ Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như nước hồ thu thăm thẳm.
_ Ừ._ Anh nhún vai.
_ Mà anh này, liệu họ có đến không nhỉ?
_ Chuyện gì?
_ Cuộc hẹn 2 năm trước… chẳng phải đã hứa sẽ sang thăm chúng ta sao?
_ ừm, có lẽ họ sẽ đến thôi._ Anh trầm ngâm 1 chút, rồi thái độ ngay lập tức vui vẻ trở lại_Hay để anh chơi với Ju cho nào, em đưa Ju đây, em bế bé Mun đi!_ anh lại sát bên cô, đưa tay định ôm lấy cậu nhóc, nhưng cậu nhóc vội vàng ôm lấy mẹ, dụi dụi đầu, tỏ ra không vừa ý khiến mái tóc vàng lơ thơ xù hẳn lên. Cậu nhóc đáng yêu như thiên sứ, huơ huơ bàn tay bé nhỏ xinh xắn như muốn bàn tay anh tránh xa khỏi mình , giương đôi mắt to tròn màu xanh cây hiếm có giống như mẹ mình, nhìn anh chằm chằm, tỏ thái độ có chút gì đó “ thù địch”. ^^
Anh thở dài 1 cái, thật sự bó tay với đứa con trai bé nhỏ của mình. Cô thấy vậy, khóe miệng khẽ cong lên, 1 nụ cười ngọt ngào xuất hiện_ thôi vậy, có lẽ tại Ju giống em, cũng giống như bé Mun giống anh, nên nó mới thế này!
_ Hai đứa sinh đôi mà lại trái tính nhau như cực âm với cực dương ấy!_ Anh lắc lắc đầu, ngao ngán._ chỉ có điều… _ anh nghiêm mặt, nói không có chút gì là đùa cợt_ Chúng dễ thương quá mức! Thật sự chẳng làm gì được!
Cô muốn đưa tay lên bịt miệng cười, nhưng không thể nên đành quay mặt đi, cả người run lên, cuối cùng kìm nén không được đành phải bật cười thành tiếng.
Anh nhìn cô, rồi ngồi phịch xuống ghế salon,tỏ ra giận dỗi chẳng khác nào một đứa trẻ, mặt dài ra, 2 hàng lông mày nhíu chặt. Cô thôi không cười anh nữa, ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn anh với ánh mắt kì lạ, rồi khẽ khàng:
_ Anh à… cảm ơn anh…
_ Tại sao em lại nói vậy chứ?_ Anh quay lại nhìn cô.
_ Bởi vì bây giờ em rất hạnh phúc. Tất cả là nhờ có anh!_ Cô lại mỉm cười, nụ cười ngọt ngào có chút hương vị của nắng._ Cảm ơn anh vì ngày hôm đó đã đến kịp… cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã dành cho em. Em luôn tự hỏi rằng, vì lẽ gì anh lại dành cho em nhiều thứ như vậy…_ Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, ánh mắt chất chứa nhiều điều muốn nói.
Anh hôn nhẹ lên trán cô 1 cái, rồi nở 1 nụ cười rạng rỡ:
_ Đơn giản chỉ vì anh yêu em! Candy!