- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đơn Giản Chỉ Vì Anh Yêu Em!
- Chương 72
Đơn Giản Chỉ Vì Anh Yêu Em!
Chương 72
_ Candy à… tại sao em lại không chịu tỉnh lại?_ Katsuki nghẹn ngào nói, nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay lạnh giá của cô._ em là đồ độc ác… _ anh đau khổ trách mắng cô_ anh đã sai rồi phải không? Cứ tưởng trên đời này… chỉ cần cố gắng không ngừng nghỉ, tất cả sẽ có ngày được đáp lại…hóa ra… trái tim em chưa từng có anh. Tỉnh lại đi Candy! Nhìn thẳng vào mắt anh đây này! Tại sao em có thể nhẫn tâm như thế đối với anh? Tình cảm anh dành cho em… lẽ nào không đủ?... bao nhiêu năm qua, anh đã làm tất cả.. vậy mà… _ anh đau đớn nhắm chặt mắt lại_ … ngay cả giấc mơ trở thành nhạc sĩ… ngay cả ước muốn cháy bỏng trong anh từ thuở bé thơ… anh đã bỏ tất cả… đã từ bỏ chỉ vì em… chỉ vì muốn em quay đầu nhìn anh lấy 1 lần, 1 lần được thấy em nở nụ cười thật lòng với anh… tại sao em có thể…? _ Katsuki uất nghẹn nhìn thân thể đang bất động trên giường bệnh_ tại sao anh lại gặp em? Tại sao số phận trêu đùa anh đến như vậy?! anh yêu em… yêu em … Candy à…_ anh cắn chặt môi, vết thương chưa lành nhức nhối…vết thương trên khóe môi… và cả vết thương sâu tận con tim anh… rất đau… cảm giác như bị xát muối vào…_ … anh đã chờ đợi em bao lâu? Vì sợ em giận dỗi nên anh chỉ biết chờ đợi… và giờ đây… kết quả của sự nỗ lực ấy… chỉ là 1 vết cứa… em cắt cổ tay tự vẫn… nhưng cũng cùng lúc cứa vào trái tim anh 1 vết thật sâu… thật dài…_ anh run rẩy đưa tay chạm vào má cô, khẽ vuốt những lọn tóc lòa xòa che đi khuôn mặt cô…_ đồ độc ác xấu xa này… tỉnh lại đi! Tỉnh lại ngay!... em đang trừng phạt anh đấy ư? Trừng phạt anh vì đã yêu em? Phải vậy không?!... Candy à… anh cầu xin em… dù thế nào anh vẫn yêu em… dẫu cho em có tàn nhẫn với anh đến mức nào… làm ơn… Candy… hãy cho anh 1 lần được nhìn thấy em mỉm cười… dẫu cho… em không hề nở nụ cười với anh…dẫu cho em hạnh phúc bên người con trai khác…không phải anh… _ Katsuki đứng dậy, anh đặt 1 nụ hôn thật nhẹ lên trán cô… nụ hôn hòa lẫn mùi máu và vị mặn chát của nước mắt…
Anh luyến tiếc nhìn lại cô… người con gái anh yêu… anh sẽ phải từ bỏ như thế này hay sao? Anh khe khẽ lắc đầu. Rồi cánh cửa phòng bệnh khép chặt lại sau lưng anh…
Neyuli bước vào. Nghe tin Candy tự vẫn, những oán ghét trong lòng cô tất cả đều tan biến … thời gian qua… cô đã suy nghĩ rất nhiều… cũng dần lấy lại được bình tĩnh… và rõ ràng… Candy không hề có lỗi… chỉ vì yêu mà thốt ra những lời cay nghiệt… cô cũng cảm thấy ghê sợ với chính bản thân mình.
Neyuli ôm 1 bó hoa thật to, loay hoay cắm những bông hoa vào lọ. Bệnh viện này… là bệnh viện riêng của nhà cô. Thế nên, cô đã được thông báo tin tức ngay khi Candy được đưa vào cấp cứu.
Quả thật là không thể tưởng tượng! Hóa ra người bạn tưởng chừng tuyệt vời hoàn hảo không tì vết, chẳng mấy khi ưu phiền lại cùng quẫn bế tắc đến mức này! Cô là bạn mà lại chẳng giúp được gì… thật sự thấy có lỗi vô cùng! Những gì đã trải qua… khiến cô cảm thấy xấu hổ… cô biết… người Ken yêu là Candy… ngay từ đầu đã là như vậy… cũng chính cô, chấp nhận lặng lẽ bên anh… để cho anh lợi dụng cô… anh muốn quên Candy…cô biết… muốn dùng cô để xóa mờ tình yêu đối với người con gái mà bạn thân mình yêu say đắm… thế nhưng, con người bản chất vốn rất tham lam. Anh dịu dàng quan tâm cô… khiến cô trong phút chốc quên đi rằng, mình chưa phải là người chiến thắng trong trò chơi tình ái này… khiến cô trong phút giây vì ghen tức ích kỷ mà sẵn sàng thốt ra những lời lẽ ác độc. Nhìn Candy nằm trên giường bệnh… không chút sức sống… yếu ớt nhỏ bé như thế này… cô lại nhớ đến hình ảnh Candy sửng sốt vội vã giải thích mọi chuyện…thế nhưng cô đã gạt phăng mọi thành ý…
… bạn của cô… người khiến 1 kẻ như cô có bạn… chính là Candy… vậy mà cô nỡ…
… Neyuli cảm thấy hối hận… trong lòng dằn vặt khôn nguôi…
… “Candy à… tỉnh lại đi…”
_ Candy?!_… bỗng dưng… những ngón tay của Candy bất chợt động đậy… mi mắt cô rung rung… dường như đang cố gắng mở ra 1 cách rất khó khăn! Neyuli mừng rỡ, chạy lại gần, Candy đã tỉnh? Đúng không?!!!!
Nghe tin Candy đã tỉnh lại, mọi người đều vội vàng chạy đến. Chỉ có mỗi mình Katsuki phải giải quyết hậu quả của việc hủy lễ cưới là không thể xuất hiện.
Kid mừng rỡ đẩy cửa bước vào, cùng với anh là Ken, Hanachi và cả Salasa nữa!
Salasa ôm chầm lấy cổ Candy, vui mừng nói:
_ Candy! Cậu tỉnh rồi à? Làm tớ lo quá đi mất!!
_ Ừm! Sao tớ lại ở đây?_ Candy nhíu mày.
_ Cậu quên rồi sao?_ Salasa nghi hoặc hỏi lại.
_ Chuyện gì?_ Candy tỏ ra rất bất ngờ_ mà này, cậu đổi bạn trai mới rồi hả?_ Candy liếc nhìn Kid 1 cái, rồi quay đầu hỏi Salasa.
Tất cả đều sững sờ! Chuyện gì thế này?! Kid càng sửng sốt hơn nữa! Rốt cuộc là Candy đang nói cái quái quỷ gì vậy chứ?! Duy chỉ có mỗi mình Neyuli là tỏ ra rất bình tĩnh.
_ Candy…_ Kid thảng thốt gọi tên cô, nhưng đáp lại anh chỉ là 1 cái nhìn sắc lạnh.
_ Anh là ai? Tại sao dám gọi tôi như thế chứ? Thật là không biết phép tắc!!_ Cô tức giận, giọng nói đanh thép như từng mũi dao cứa vào trái tim Kid.
Salasa mở to mắt, ngơ ngác trước câu nói của Candy:
_ Candy à, cậu nói cái gì thế hả? Đó… đó là…_ Salasa run run chỉ tay về phía Kid…_ cậu không nhận ra sao?
_ Không phải bạn trai của cậu sao?
_ Không… Không… tất nhiên là không phải rồi…_ giọng Salasa run rẩy.
_ Vậy thì anh ta là ai? Tớ không quen! Nói anh ta đi chỗ khác đi!_ Candy khó chịu rõ ràng, thái độ đối với anh hoàn toàn như người dưng không hề quen biết.
_ Candy! Cậu…_ Salasa kinh ngạc không nói nên lời.
_ Tớ sao chứ?_ Candy nhướn mày hỏi lại.
_ Cậu bị cái gì vậy trời?! Người này… sao cậu có thể đuổi anh ấy đi như thế được?
_ tại sao không?_ Candy lạnh lùng hỏi vặn lại.
_ Cậu đừng đùa nữa… không vui chút nào đâu_ giọng Salasa run run.
_ Tớ không đùa!_ Candy nghiêm mặt, đôi mắt chứa đầy băng giá!_ Người không quen biết đừng tỏ ra thân thiết với tôi! Anh còn không biết điều mà đứng đó?_ Candy quay lại nhìn Kid, giọng nói mỉa mai hách dịch đầy kiêu ngạo, lại dường như có 1 lớp băng đá bao phủ, từng lời thốt ra như đẩy Kid xuống đáy sâu tuyệt vọng… anh đứng như chôn chân tại chỗ… máu nóng càng ngày càng dồn lêи đỉиɦ đầu… cảm thấy đầu óc quay cuồng, trời đất đảo lộn!
_ Cậu…?... đã xảy ra chuyện gì với cậu thế này?
_Chuyện gì là chuyện gì mới được?!Mà khoan! Tại sao tớ lại ở đây? Đây là đâu? Cậu đang ở Anh kia mà?_ Candy dáo dác nhìn xung quanh_ Cả Hanachi và Yuli nữa! Không phải 2 cậu đang ở Nhật hay sao? Tớ đang ở Mỹ, đúng không? Sao các cậu lại đến đây? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?!_ Candy hoảng loạn với những suy nghĩ của mình. Rồi cô ôm lấy đầu, cảm giác đau đớn nhức nhối tột độ xâm chiếm, khiến cô không thể nào nghĩ ngợi thêm chút gì được nữa_ A… đau.. đau quá!!!
_ Cậu làm sao vậy?!!_ Hanachi lúc này mới vội vàng chạy lại, đỡ lấy Candy! Cô sửng sốt nói không nên lời nãy giờ, lúc này mới chợt tỉnh!
_ Đau quá!!!!!! Đầu tớ đau quá!!_ Candy ôm chặt lấy đầu, trông cô vô cùng khổ sở đau đớn!
_ Candy…_ Kid cũng muốn chạy lại bên cô… nhưng… anh bất lực giơ tay ra, rồi lại hạ tay xuống… những gì đang xảy ra… là ác mộng hay sao?!
_ Mọi người ra khỏi đây đi!_ Neyuli im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng, cô quay lại, vỗ nhẹ vào vai Candy_ không có gì đâu, cậu hãy bình tĩnh lại nào! Nghỉ ngơi đi nhé!
Hanachi giúp Candy nằm xuống giường.
Và rồi tất cả rời khỏi căn phòng trong nỗi hoài nghi không tên! Rốt cuộc là Candy bị làm sao vậy?!!! Sự thật là như thế nào?!!
Neyuli bước ra sau cùng, từ từ khép cánh cửa lại:
_ Tôi sẽ giải thích tất cả mọi chuyện! Mong mọi người sẽ bình tĩnh lắng nghe! Đặc biệt là anh!_ Neyuli nhìn thẳng vào Kid, khiến trong thoáng chốc anh giật mình run sợ! Nỗi bất an lại ập đến! Tình yêu của anh… rốt cuộc sẽ ra sao?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đơn Giản Chỉ Vì Anh Yêu Em!
- Chương 72