Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đơn Giản Chỉ Vì Anh Yêu Em!

Chương 68

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau…..

Katsuki không thể tin nổi vào mắt mình: Candy lộng lẫy trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi không tì vết, nụ cười ngọt ngào mờ ảo như không cười, làn da trắng mịn như men sứ. Khuôn mặt cô xinh đẹp dưới ánh nắng ban mai, mái tóc nâu dài lấp lánh ánh vàng ẩn hiện sau lớp voan mỏng. Cô ngồi trên ghế, đôi mắt xa xăm nhìn về khoảng không vô định. Cô rực rỡ như 1 nữ thần, thế nhưng lại mang vẻ u hoài đau khổ trong tận đáy mắt. Trái tim anh khẽ rung lên, có chút đau nhưng cảm giác ngọt ngào hạnh phúc đã che khuất tất cả. Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi, người con gái mà anh ao ước bây lâu sẽ mãi thuộc về anh. Mãi mãi thuộc về anh. Anh đang chờ đợi, đang đếm ngược từng giây từng phút…

Candy thấy Katsuki đứng ngoài cửa không hề nói gì, cô khẽ mỉm cười, nhướn mày ngụ ý muốn hỏi anh có việc gì. Anh tiến lại gần cô, quỳ xuống bên cạnh, nâng tay cô lên và đặt lên đó 1 nụ hôn thật nhẹ. Môi anh ấm nóng, bàn tay cô giá lạnh. Hơi ấm truyền sang khiến Candy có cảm giác khó chịu. Khó chịu này là sự áy náy ở trong lòng chăng?

Anh trong bộ vest đuôi tôm màu trắng, trông hào hoa phong nhã đầy sức mê hoặc, một vài sợi tóc nâu rũ xuống, che khuất 1 phần khuôn mặt. Candy đưa tay vuốt những sợi tóc đó lên giùm anh, cô cảm nhận được bản thân mình đang run rẩy. Cô miệng mỉm cười, nhưng trong lòng tuyệt nhiên chỉ toàn huyết lệ. Miệng cô mấp máy như muốn nói điều gì, rồi có chút gì đó không nỡ khiến cô không thể thốt ra được. Katsuki ngước nhìn, thấy biểu hiện trên mặt cô có chút bất thường, liền lo lắng hỏi:

_ Có chuyện gì sao?

_ Không…_ Candy khe khẽ lắc đầu.

_ Em nói đi mà!

_ Không có…

_ Không được dối anh đâu đấy!

_ Vâng.

_ Ngoan lắm!_ Katsuki khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô_ Candy à…_ Anh nắm chặt đôi tay cô, miệng thầm thì tâm sự_ em sắp trở thành vợ của anh rồi… em có biết anh hạnh phúc biết nhường nào không?_ rồi không để Candy trả lời, anh lại tiếp tục_ chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở đâu đây ? Venice nhé? Nước Ý rất tuyệt! Đúng không?

_ Vâng_ Candy đáp lại nhẹ hẫng… Venice ư? Nước Ý ư? … những từ ngữ này gợi cho cô nhớ lại…. nhớ lại chuyện…. 1 người con gái và 1 người con trai… vui vẻ đút từng thìa kem cho nhau ăn trong 1 nhà hàng… người con gái ấy đã hạnh phúc biết bao nhiêu…. Là ai? Người con gái ấy là ai? …. Chẳng phải là cô hay sao? Người con trai kia… Anh…. Cô biết làm sao trả lại cho anh những tháng ngày, những kỉ niệm? Làm sao trả lại cho anh những ngọt ngào, ấm áp…? Làm sao trả lại cho anh trái tim đã yêu cô tha thiết hơn 10 năm qua?

_ Sau này chúng ta sẽ có những đứa con đáng yêu như em vậy!_ Katsuki mỉm cười, giọng nói mơ hồ về 1 viễn cảnh tươi đẹp.

_ Vâng… anh này…_ Candy khó khăn mới nói ra được điều mình muốn…_ em có thể….

_ Sao cơ?_ Katsuki ngạc nhiên hỏi.

_ Em vào phòng riêng 1 lát được không?

_ Ừ, tất nhiên là được._ Katsuki gật đầu, trong lòng có chút hoài nghi lo lắng lẫn lộn.

Candy đứng dậy, mở cửa, bước vào phòng. Katsuki bỗng cảm thấy trong lòng có 1 nỗi bất an không tên dấy lên, càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

_ Khoan đã!_ Trước khi Candy kịp đóng cửa lại, Katsuki đã lên tiếng.

_ Sao vậy?_ Candy có cảm giác mình đang bị phát giác, cô nghi ngờ hé cửa ra hỏi lại.

_ K.. không._ Katsuki cũng thấy giật mình trước hành động theo bản năng này, chỉ có điều… anh thấy trống ngực đang đập thình thịch… cảm giác bồn chồn lo lắng không yên… cứ như thể cô sẽ không bước ra khỏi căn phòng này nữa… anh kinh ngạc trước suy nghĩ điên rồ của bản thân mình, vội vàng phủ nhận. Chỉ có vài giờ đồng hồ nữa thôi, vậy mà anh cũng không đợi được hay sao? Anh thấy có chút nực cười, nhưng … bởi vì không thể nào xua tan nỗi bất an trong lòng, anh quyết định nói_ em sẽ ra chứ?

_... _ Candy khẽ nhíu mày, rồi mỉm cười…_ vâng._ cô sợ bị anh phát giác… sợ cái cảm giác anh nhìn cô hận thù oán ghét…

_ Em hứa?_ Anh nghi hoặc nhấn mạnh.

_ Em hứa._ Candy cố gắng mỉm cười duyên dáng, không để lộ sơ hở. Cô đang nói dối anh… cô sợ anh biết chuyện này… kì lạ 1 điều, từ trước đến giờ, lúc nào có việc gì khiến cô phải nói dối, việc mà khi nói dối cô cảm thấy áy náy tội lỗi trong lòng, anh đều biết được. Cô cố gắng đóng cửa thật nhanh! Để anh không kịp phát hiện bất cứ dấu hiệu bất thường nào.

_ Khoan…_ Katsuki vừa mới đưa tay ra, thì cánh cửa đã đóng sầm lại trước mắt! Hình ảnh của cô qua khe cửa … mới đây thôi… xinh đẹp đến lạ thường… mờ mờ ảo ảo… dường như không thuộc về hiện thực… có cảm giác…. Tan biến? Anh nhíu mày, tự thấy bản thân mình dạo này rất hay suy nghĩ lung tung, điên rồ. Cô chỉ là vào phòng 1 lát, tại sao anh lại tỏ ra mất bình tĩnh đến vậy? Từ trước đến giờ cô lúc nào cũng xinh đẹp, sao bỗng dưng anh lại ngớ ngẩn đến thế? Tại sao trong cái khoảnh khắc cô đóng cửa lại, anh lại thấy dường như sẽ không bao giờ được nhìn thấy nụ cười của cô thêm 1 lần nào nữa? Bây giờ anh thật sự thấy hối hận. Vô cùng hối hận! Đáng lẽ ra không được để cô vào căn phòng đó! Lúc ấy, anh rất muốn nắm lấy tay cô, kéo cô ra… chỉ là… đáng tiếc. Không kịp! Tuy nhiên, từ trước đến giờ, anh là con người lí trí nhất mực. Tuyệt đối không để tình cảm hay bản năng lấn át. Liệu anh có cần phải nghĩ ngợi nhiều thế này không? Katsuki tự hỏi chính mình rồi khẽ lắc đầu. Xua đuổi những ý nghĩ kì quái… có lẽ anh cần phải uống chút nước cho đầu óc tỉnh táo lại

Chỉ có điều… anh không biết rằng… bản năng của con người thật sự rất đáng sợ…. trực giác đôi khi còn chính xác hơn anh tưởng tượng rất nhiều…

… lí trí tuy tốt đẹp nhưng không là hoàn hảo…

… chủ nghĩa vô thần cũng không hề tuyệt đối….

và lần này… anh thật sự đã phạm sai lầm…không thể nào sửa lại…..

Cánh cửa nặng nề đóng chặt sau lưng Candy. Cô tựa người vào cửa, thân thể mệt mỏi rã rời và vô cùng khó chịu. Cái cảm giác khó chịu ấy là sự giằng xé trong tâm hồn. Cô không muốn Katsuki đau lòng, càng không muốn giáng xuống anh 1 đòn đau đớn đến thế này…. Nhưng…. Tất cả đã chuẩn bị xong… và tất cả những gì níu kéo cô cũng chẳng còn tồn tại… thế nên… cô muốn buông mình….. muốn bản thân mình 1 lần được là chính mình…. 1 lần được là cô nàng khờ dại như bao cô nàng cùng tuổi… 1 lần được trở về với những tình cảm chân thành nhất trong trái tim…. Hãy cho cô 1 lần được sống như thế… hãy cho cô 1 lần được cảm nhận tình yêu trong tận đáy tim mình… hãy cho cô 1 lần được bướng bỉnh chỉ biết nghĩ cho riêng bản thân… dẫu rằng…. cái giá phải trả là mạng sống và cả linh hồn này……

… cái giá ấy……..có đắt quá hay không?......

Đắt hay không… cô thực sự không biết…. chỉ có điều…. tất cả đã không thể quay trở lại như lúc ban đầu………….. và cô tuyệt nhiên sẽ không hối hận……

…….. sẽ không hối hận..? Thật ư?..

Candy bước lại gần kệ sách bằng gỗ mun đen bóng, vươn người lấy chiếc hộp cất trên cao. Candy đặt xuống giữa giường, từ từ mở ra. Trong đó chứa đựng những lưu luyến cô không thể rời bỏ… trong đó là tất cả những kỉ niệm hạnh phúc ấu thơ…. Trong đó còn có cả những giọt nước mắt đau thương, những kí ức đáng sợ mà cô luôn chôn giấu….

… 1 cuốn album đã cũ… 1 vài mẩu giấy với những dòng chữ viết vội…. 1 lọ nước hoa với hương thơm dịu nhẹ nhưng đầy mê hoặc….1 con dao vàng nạm kim cương…

……. Cuốn album …. Những bức ảnh ngày xa xưa ấy… cô và ba mẹ…. hạnh phúc tưởng chừng không thể nào hạnh phúc hơn được nữa…. Candy lật từng trang… cảm nhận những gì đã mất đang quay trở lại….hình ảnh ba mẹ tươi cười ấm áp…. Tựa như 1 giấc mộng ngọt ngào…… đẹp đẽ……. Candy đưa tay… khẽ chạm vào những tấm ảnh….. cô thơ bé tại sao lại có thể mỉm cười đáng yêu trong sáng được như thế?... Bất giác…. Cô đưa tay sờ vào khuôn mặt của chính mình….cảm thấy trên mặt tồn tại 1 lớp băng giá lạnh lẽo…. 1 lớp mặt nạ không thể nào gỡ bỏ…. trong thoáng chốc … giật mình… kinh ngạc… thấy run sợ trước chính bản thân mình……

…. Candy liếc nhìn… những mẩu giấy ấy… dòng chữ viết vội…. gợi lại cho cô kí ức về quãng thời gian cô và anh lần đầu tiên gặp lại sau 10 năm xa cách…. Rõ ràng chuyện chỉ mới xảy ra chưa đầy 1 năm….vậy mà tất cả đã mờ ảo như bị 1 lớp sương mù che phủ…. Đó là những dòng chữ của anh… người con trai trong trái tim cô….. ngày ấy… cô nhẫn tâm tặng anh 1 cái tát trời giáng…. Nhẫn tâm để anh chờ đợi giữa đêm đông giá lạnh…. Vậy mà… anh vẫn đợi cô…… đợi cô cho tận đến lúc cô xuất hiện…. đợi cô dẫu cho bản thân đang bị thương trầm trọng…. đợi cô … và đợi cô…. Cô đã làm được gì cho anh?... anh viết những dòng chữ nói sẽ đợi cô… cô lạnh lùng ném chúng vào sọt rác…. Nhưng rồi lại lẳng lặng cất giữ chúng như báu vật…… cô là kẻ dối gian… xấu xa và ích kỷ… Candy tự cười chính bản thân mình…. Valentine cô tặng anh 1 thỏi chocolate bình thường….White Day anh đáp lại cô bằng lọ nước hoa anh thức đêm thức ngày tự chế… Candy cầm lọ nước hoa lên, khẽ xịt 1 chút lên cổ tay… đưa lên mũi… anh nói mùi hương này rất giống mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô... mùi hương dịu nhẹ nhưng ngọt ngào mê hoặc… cô không có thói quen dùng nước hoa nên chỉ cất làm kỉ niệm… kỉ niệm tình yêu anh dành cho cô……… bỗng nhiên…… cô trượt tay, sơ ý đánh rơi lọ nước hoa bằng thủy tinh ấy…

…. Choang….

…. Vỡ tan tành……. Mùi nước hoa tràn ngập khắp căn phòng…. Nồng nặc….. rõ ràng là hương thơm tuyệt vời nhưng lại khiến người ta cảm thấy đầu óc xây xẩm … khó chịu….

…. Cô hoảng hốt nhìn lọ nước hoa không còn nguyên vẹn… cả cơ thể đờ đẫn hẳn đi….. còn gì nữa đây?.... những gì anh trao cho cô… cô giữ lại được gì?

…. Candy bật cười…nước mắt chẳng thể nào tuôn ra được….

… nước mắt ư?... cô đã khóc cạn khô dòng nước mắt lâu rồi… giờ có chăng… sẽ chỉ còn máu chảy ra thôi……. Candy cầm lấy con dao vàng nạm kim cương được chạm khắc 1 cách vô cùng công phu tỉ mỉ…. con dao này… là kỉ vật của bà ngoại… là kỉ vật mà mẹ cô đã trao cho cô………. “ mẹ à, cho con xin lỗi… vì sẽ làm vấy bẩn kỉ vật thân thương nhất này…”… cô khẽ nhắm mắt lại…… mạng sống của cô… đã cá cược tất cả vào trò chơi này… Cô khẽ hít 1 hơi thật sâu, khóe môi nhếch lên dường như đang cười “ ba mẹ à, con đến với ba mẹ ngay bây giờ đây….” ……..

….. lưỡi dao sáng loáng…

….. dòng máu đỏ tươi…

….. từng giọt rơi… cô không đau… không còn cảm giác gì nữa…….. hóa ra chết… đơn giản như thế này…… tất cả mờ mờ ảo ảo…

…. giữa căn phòng ngập tràn ánh nắng vàng xinh đẹp… mĩ nữ tựa như đang say ngủ….chiếc váy trắng điểm xuyết những đốm đỏ tươi kì lạ…… xung quanh cô hương hoa ngào ngạt…..trên môi người con gái xinh đẹp như nữ thần… tồn tại 1 nụ cười mãn nguyện………

« Chương TrướcChương Tiếp »