Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đơn Giản Chỉ Vì Anh Yêu Em!

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Candy khó khăn mở cửa ra, cánh cửa tự động khóa lại sau lưng cô. Cả cơ thể rã rời không còn chút sức sống. Katsuki hoảng hốt đỡ lấy cô, anh giật mình kinh ngạc khi người cô lạnh toát. Thật sự rất lạnh! Làn da trắng ngần nhợt nhạt, dưới ánh nắng lại càng thêm mờ ảo. Quả thật, cô dường như sắp tan biến đi trước mặt anh vậy! Katsuki cảm thấy trong trái tim, có 1 vết thương chưa lành hẳn miệng, nay lại bị xát muối vào, đau đớn không chịu nổi. Nhưng anh cố gắng xua tan đi nỗi lo sợ trong lòng mình, bởi vì cô đã không từ chối lời thỉnh cầu của anh, anh không nên nghĩ quá sâu xa, đôi khi chỉ khiến mọi việc thêm phức tạp.

Anh ngồi đúp cho cô từng thìa cháo nóng hổi, chăm sóc cô từng li từng tí. Cảm giác được bên cạnh người mình yêu như thế này thật là hạnh phúc.

Ngày mai thôi, cô sẽ trở thành cô dâu duy nhất của cuộc đời anh, sẽ trở thành người con gái chỉ thuộc về mỗi mình anh…. Nghĩ đến đây, bất giác anh chợt mỉm cười. Anh đã đợi ngày này rất lâu, đã cố gắng không ngừng nghỉ. Dẫu cho anh phải từ bỏ việc toàn tâm toàn ý theo con đường âm nhạc mà mình mơ ước cũng chẳng hề gì. Bởi vì ước mơ của anh, nếu không có cô sẽ trở thành vô nghĩa.

Candy im lặng, ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo một. Anh nấu rất ngon, cô chưa từng nghi ngờ về tài nghệ của anh, chỉ có điều, miệng cô đắng ngắt, thật sự chẳng hề cảm nhận được cái ngon lành, cô chỉ thuận miệng cố nuốt cho anh vui, dẫu bụng cô đang quặn thắt lại. Nhìn anh mỉm cười, lòng cô lại càng dấy lên cảm giác tội lỗi… có những ý nghĩ như vậy… thật sự vô cùng tội lỗi… nhưng cô không thể nào làm khác được… anh sẽ oán hận cô… sẽ nhìn cô bằng ánh mắt căm giận…. nhưng đành vậy thôi…. Đành vậy thôi…

Candy ăn xong, ngồi tựa lưng nhìn dáng Katsuki rửa bát. Quả là kì lạ! Khóe môi Candy khẽ nhếch lên 1 chút như mỉm cười, ngay cả rửa bát trông anh cũng rất tuyệt! Đôi chân mày đen rậm khẽ nhíu lại, có chút nghiêm nghị nhưng vẫn vô cùng thoải mái, đôi mắt nâu sâu thẳm, với hàng mi đen dài. Dáng người cao dong dỏng, đôi chân thẳng tắp nhưng cơ thể vẫn vô cùng săn chắc ấy, cái cách anh nghiêng đầu cần mẫn làm mọi thứ, đúng là mê hoặc! Candy khẽ bật cười! Cô đang làm cái trò gì vậy chứ? Quan sát anh thế này cứ như kiểu cô là fan cuồng nhiệt, là bình luận viên của cuộc thi người mẫu hay là đang “ marketing” giới thiệu “ sản phẩm” không bằng!^^. Thật là hết nói nổi!

Katsuki cảm thấy nhột nhột sau lưng! Hình như cô đang cười anh thì phải>..
_ Em cười anh cái gì vậy?_ Katsuki bước lại gần cô,giọng điệu đầy nghi ngờ.

_ Theo anh thì là vì cái gì?_ Candy chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi, nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi.

_ Trông anh có chút gì đó mất hình tượng à?_ anh nói, nhưng trong lòng thật sự không muốn nghe tiếng “ ừ” phát ra từ miệng cô chút nào!

_ Không có!^^

_ Vậy thì là gì?_ trong 1 thoáng, anh thở phào nhẹ nhõm.

_ Anh có vẻ mất tự tin ghê gớm!_ Candy phán 1 câu, khóe miệng tạo thành 1 đường cong xinh đẹp.

_ Em lại trêu anh rồi!_ Katsuki cũng cảm thấy có chút gì đó buồn cười.

_ Không dám! Không dám!_ Candy lắc đầu.

_ em nói thế, nghe lại càng gian xảo!

_ Anh đang mắng em?

_ Tuyệt đối không có! Anh nào dám?

_ Đến lượt anh giỡn em đấy à?

_ Em đoán xem?_ Katsuki nháy mắt.

_ xấu xa!_ Candy mắng mà dường như không mắng, cô xích ra, nhường chỗ cho anh ngồi xuống bên cạnh.

_ Nhóc Kẹo Ngọt mới xấu xa!_ Katsuki đưa tay chạm vào má cô, giọng nói chứa đựng nỗi xót xa_ Hành hạ bản thân như thế này, em còn khiến anh đau hơn vạn lần…

_ ……_ Candy im lặng không biết nói gì, cô cúi đầu vân vê mép váy.

_ Lần sau đừng làm những việc khờ khạo thế này nữa! Có được không?_ Anh kéo nhẹ khuôn mặt cô lên, đôi mắt chất chứa nỗi buồn, xoáy thẳng vào tận tâm can cô.

_ Em…._ Candy cụp mắt nhìn xuống, muốn tránh ánh mắt tựa như đang thiêu đốt của anh.

_ Hứa đi! Có được không?_ Giọng anh chùng hẳn xuống, với sự khẩn khoản tha thiết cô không thể từ chối được.

_ em hứa…..

_ Ngoan lắm!_ Katsuki mỉm cười, gương mặt dường như giãn ra, không còn vẻ căng thẳng trên khuôn mặt. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, và cũng nhẹ nhàng như thế chạm vào môi cô….

…. Căn phòng tràn ngập ánh nắng….

… anh và cô…. Môi chạm môi…

…. Chỉ có điều….

….Hạnh phúc này mỗi mình anh cảm nhận….

…. Còn cô… không nỡ lòng đẩy anh ra nên cũng đành mặc kệ….

…. Nụ hôn này… coi như là đáp trả cho lỗi lầm mà cô sắp sửa phạm phải… lỗi lầm cô không thể nào sửa lại được……….

Mi mắt cô khẽ động đậy…. tội lỗi này… nỗi day dứt này… cô sẽ ôm trọn đến hết cuộc đời…

…. Nhưng cuộc đời cô…. Chỉ kéo dài có 1 ngày nữa mà thôi………….phải chăng đây mới là sự thật?
« Chương TrướcChương Tiếp »