Mắt anh dõi theo cô. Cô cười nói vui vẻ duyên dáng tao nhã. Nụ cười luôn thường trực trên môi. Thật sự chẳng thể nhận ra người chỉ vừa mới đây thôi còn giận dữ mắng anh không ngớt lời. Quả thật tài tình! Nhưng tại sao cứ phải sống như thế? Thành thật không phải tốt hơn rất nhiều ư?
....." Trên đời này, thật giả khôn lường, anh phải chăng sống quá hạnh phúc nên chẳng biết đến giả dối xấu xa? "....... lời cô nói văng vẳng bên tai anh. Anh chỉ là sống như 1 người bình thường, có gia đình êm ấm, vui đùa cùng bạn bè ngày ngày, không âu lo tiền bạc... Đó là lẽ thường tình kia mà? Không phải ai cũng như vậy sao?như thế là sai ư? đúng vậy! Sống như 1 người bình thường!.... 1 người bình thường?...... Lẽ nào, chính cái bình thường ấy lại là bất thường trong thế giới của cô?... Kid cảm thấy bàng hoàng... anh chưa bao giờ nghĩ mình là người hạnh phúc... Anh quá tham lam, quá đòi hỏi rồi phải không? Vậy cuộc sống của những người đó.... Kid nhìn tất cả mọi người xung quanh, ai cũng cười cười nói nói..... bất giác, Kid thấy rợn cả sống lưng... toàn những bộ mặt giả dối...... Thật đáng sợ!! Thế giới này anh tuyệt nhiên không muốn bước chân vào!!!! Nhưng....
Kid đang mải mê đắm chìm trong những ý nghĩ của bản thân thì giật mình bởi tiếng nói vọng ra từ trong căn biệt thự:
_ Tôi vô cùng cảm kích vì quý vị đã dành thời gian tới tham dự bữa tiệc tối hôm nay!_ 1 người đàn ông già với khuôn mặt nghiêm nghị bước ra.
Tất cả mọi người đều vỗ tay! Hóa ra đây chính là Chủ tịch Tập đoàn AKT! Ông ngoại Candy! Kid ngước nhìn vị chủ tịch già, trong lòng không khỏi có cảm giác nể sợ. Từ người ông toát ra cái khí thế áp bức người khác, khiến người ta không lạnh mà run.
_ Hôm nay, tôi muốn giới thiệu người thừa kế chính thức của tôi và đồng thời công bố hôn sự giữa cháu gái tôi và con trai ngài........
Kid chẳng thể nghe hết câu. Anh cảm thấy ù hết cả 2 tai. Khi nghe đến 2 từ " hôn sự" thì anh không còn tâm trí mà tiếp tục lắng nghe bất cứ điều gì nữa. Xung quanh anh, tiếng vỗ tay, tiếng chúc mừng vang lên. Ồn ào! náo nhiệt! Thế nhưng, chính giữa khung cảnh như vậy, anh lại cảm thấy cô đơn lạc lõng hơn bao giờ hết. Dù đã chuẩn bị trước tâm lý, dù đã đau khổ tưởng chừng chẳng thể đau khổ hơn được nữa, nhưng bây giờ anh vẫn thấy đau nhói thấu tận tâm can. Hóa ra cái gọi là giới hạn không hề tồn tại. Đã đau thì sẽ còn có thể đau hơn nữa.
_ Xin chào tất cả quý vị! Rất hân hạnh khi được tiếp đón mọi người!
1 giọng nói vang lên. Giọng nói thân quen mà anh mãi mãi không thể nào quên được. Kid nhìn người con gái đang bước ra, tay trong bên người con trai khác. Cô mặc chiếc váy màu trắng ngà. Khuôn mặt gần như không trang điểm, chỉ tô chút son phớt hồng, nhưng trong ánh đèn, gương mặt cô dường như tỏa sáng. Cô xinh đẹp rạng ngời bên người con trai hào hoa phong nhã. Cả 2 đều toát lên vẻ quý tộc mà anh không hề có. Trong khoảnh khắc, Kid cảm nhận được khoảng cách vô hình giữa cô và anh.
_ Rất vui khi được diện kiến tất cả các vị._ Candy khẽ mỉm cười, từng cử chỉ thanh thoát tao nhã, đúng khuôn mẫu 1 vị tiểu thư dòng họ danh giá.
_ Đây là người thừa kế chính thức của tôi, Lanayi Liuyashi._ Vị chủ tịch già lên tiếng, không quên giới thiệu người đang đứng bên cạnh cô_ Và đây là vị hôn phu của cháu gái tôi, Katsuki Tayashi._ Ông hắng giọng, rồi tiếp tục nói_ Bữa tiệc đêm nay, một mặt là muốn cho cháu gái tôi chính thức ra mắt quý vị, một mặt là muốn quý vị chứng kiến cho hôn sự giữa 2 nhà Yashi và Takashi, cũng như sự hợp tác giữa 2 Tập đoàn AKT và Simo. Mong rằng 2 tập đoàn có thể cùng nhau phát triển, giữ vững mối quan hệ làm ăn tốt đẹp này. Xin hết!
Tiếng vỗ tay lại vang lên. Càng ngày, Kid càng cảm thấy chói tai. Kid nhìn cô. ..... Cô và người con trai kia, trao cho nhau cặp nhẫn đính hôn, môi cô hé cười, tựa cánh hoa anh đào.Nụ cười của cô tại sao lại rạng rỡ như thế? Tại sao bên anh, cô chẳng 1 lần cười tươi như vậy? Là anh đã trói buộc cô ư? Là anh vì ích kỷ ngu ngốc nên mới níu kéo 1 người không thuộc về mình? 2 người đó... cô và người con trai ấy. Môi kề môi. Trước mắt anh. Trong tiếng vỗ tay hoan hỉ của mọi người. Anh quay mặt đi, thật sự không muốn nhìn thấy cảnh này thêm 1 lần nào nữa. Anh đang đứng đây để làm gì? Kid chợt thấy bản thân mình đang từ từ lún xuống đáy địa ngục... từ từ..... từng chút một.... không lối thoát........
_ Đau khổ lắm phải không?_ Salasa bất thình lình xuất hiện phía sau lưng anh, giọng nói cất lên trong trẻo êm dịu, tựa như đang muốn mê hoặc lòng người.
_ Đúng vậy!_ Kid nhắm chặt mắt, không quay lại nhìn cô, khẽ khàng đáp lại.
_ Đau đến tận xé ruột xé gan, nhưng vẫn chẳng thể nào từ bỏ được?
_ Đúng vậy!_ Kid gật đầu.
_ tại sao anh không mở to mắt ra mà nhìn? Đau khổ như thế, liệu có ích gì? Tại sao lại không thể từ bỏ?
_ Là bởi vì quá đau khổ, nên chẳng thể nào rút lui được nữa._ Kid quay lại nhìn Salasa, đôi mắt anh trống rỗng vô hồn.
_ Là bởi vì quá mê muội, nên đầu óc không thông thì đúng hơn._ Salasa nhếch mép cười khẩy.
_ Đầu óc muốn thông, nhưng chẳng thể nào thông được.
_ Những gì tôi để anh chứng kiến, vẫn không đủ để anh tỉnh ngộ?_ Salasa chỉ về phía Candy và Katsuki đang đứng.
_ Chỉ thấy đau. Ngoài ra không cảm thấy được điều gì khác_ Kid lắc đầu.
_ Anh không nhìn thấy nụ cười của Candy sao?
_ Có. Cô ấy cười, rất tươi, rất xinh đẹp, rất rạng ngời...._ Kid càng nói, càng cảm thấy nỗi tuyệt vọng dâng tràn.
_ Rất tươi? Rạng ngời? ý anh là hạnh phúc?_ Salasa hỏi lại, trong lòng không khỏi cảm thấy nực cười.
_ Đúng vậy! Tôi đã nghĩ, sẽ cố gắng khiến cô ấy quay trở lại, nhưng... nụ cười hạnh phúc mà chưa bao giờ tôi thấy được, lại là nụ cười khi cô ấy ở bên người khác. Nếu như tôi bất chấp tất cả để khiến cô ấy mất đi nụ cười đó, thì tôi......_ Kid nhìn thẳng vào mắt Salasa, đôi mắt anh chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm_ thì tôi thà chết đi còn hơn. Tôi chịu cay đắng ầm thầm 1 chút, cũng không sao. Miễn là cô ấy thật sự hạnh phúc....
_ Anh quả là yêu Candy đến dại khờ....._ Salasa lắc đầu_ nhưng mà, anh có chút hiểu lầm rồi chăng?
_ Hiểu lầm?
_ Sao anh dám nói, đó là nụ cười hạnh phúc? Anh có cần tôi diễn cho anh xem nụ cười rạng ngời ngọt ngào lấp lánh ấy cho anh xem không?_ Salasa bật cười_ theo như anh nói, hóa ra tôi lúc nào cũng hạnh phúc?
_ Không. _ Kid phủ nhận_ nhưng cô khác, cô ấy khác.
_ Khác chỗ nào?_ Salasa hỏi vặn lại.
_ Cô là diễn viên. Vả lại cô luôn cười. Còn Candy, cô ấy chưa từng cười với tôi như thế..... chưa từng........._ Kid khe khẽ lắc đầu, lời thú nhận này chẳng khác nào tự mình rạch 1 vết thương vào tim.
_ là bởi vì..... bên anh, cô ấy không sống bằng mặt nạ._ Salasa nói_ cô ấy bên anh, cười là thật sự cười, chưa bao giờ giả dối. Nhưng nụ cười ấy, không thể nào rạng ngời như thế.... lí do là cô ấy luôn lo lắng cho anh. Vì bảo vệ anh mà làm tất cả, chấp nhận số phận. Anh mở miệng ra là nói anh yêu cô ấy, tại sao không chịu mở to mắt ra mà nhìn?
_ Những lời cô nói..... thật hay giả? Tôi nào đâu biết được!_ Kid vừa muốn tin, vừa cố gắng phủ nhận. Tia hi vọng này là cô ban cho anh. Nhưng anh không muốn cứ hi vọng rồi lại để thêm thất vọng....thà chưa bao giờ hi vọng còn hơn.....
_ Tin hay không, tùy anh! Anh có nhớ lần trước anh bị tai nạn không?_ Salasa hỏi, từng câu nói chứa đầy ẩn ý.
_ tất nhiên là nhớ, nhưng đó chỉ là vết thương nhẹ... và có liên quan gì đến chuyện này đâu?
_ Anh nghĩ đơn giản thế ư?_ Salasa nhếch mép_ thế giới này, không đơn giản như anh nghĩ đâu. Tại sao nói mãi mà anh vẫn không chịu hiểu? Vì tai nạn đó, mà Candy phải hạ quyết tâm chia tay anh đó...
_ ý cô là sao?_ Kid trừng mắt, nắm chặt lấy cánh tay cô.
_ Đau!!!
_ Tôi xin lỗi!_ Kid vội giật tay lại._ tôi không cố ý.
_ Muốn biết rõ thực hư thế nào, hãy gặp Candy mà hỏi cho rõ. _ Salasa xoa xoa cánh tay đang đau nhức_ cơ hội này, tôi trao cho anh. Mong anh hãy cố gắng đạt được kết quả tốt!
_ cảm ơn cô!_ Kid chạy đi, trước khi rời khỏi chỗ đó còn không quên quay lại nói lời cảm ơn.
_ Không có gì!
Salasa nhìn Kid đang tiến nhanh về phía Candy, trong lòng không khỏi lấy làm vui.
_ Tốn công sức như vậy, cậu thật không giống cậu chút nào!_ Hanachi đột ngột xuất hiện, khiến Salasa giật thót cả mình.
_ cậu thật là...._ Salasa trách móc_ lần sau hãy đứng trước mặt tớ mà nói, đừng có đứng sau lưng như vậy, toàn dọa tớ sợ chết khϊếp.
_ Có tật giật mình!
_ Này!!!
_ Thôi, không đùa nữa! Chỉ có điều..._ Hanachi trầm ngâm.
_ Điều gì?_ Salasa nhíu mày.
_ Lần này cậu mắc oán với Candy rồi! Chắc chắn!
_ Đành chịu thôi!_ Salasa nhún vai_ dù sao cũng chẳng còn ở đây lâu nữa...
_ cậu chịu thiệt thòi như vậy, lại càng không giống cậu._ Hanachi lắc đầu.
_ Đóng vai ác rất khó mà!_Salasa mỉm cười.
_ Không, ý tớ là, cậu làm việc thiện như thế, khác hẳn phong cách của cậu!
_ cái gì cơ?_ Salasa nhướn mày_ cậu nhắc lại xem? Vậy thế nào mới giống tớ?
_ Gian xảo, đanh đá, quỷ quyệt, vô liêm sỉ!_ Hanachi lè lưỡi trêu Salasa.
_ Cậu........!!!!!!!!!!_ Salasa tức xì khói, thật sự muốn đấm cho Hanachi 1 quả.
_ Đừng nóng!!!!_ Hanachi che miệng cười, nói tiếp_ Nơi này không thích hợp!^^
_ Grừ ..... Nhớ đó! Thù này không trả! Không phải là người!
_ ừm, tớ sẽ chờ.....^^ haha.
_ Đứa bạn xấu xa!