Chương 51

_ Kid! Kid này!

_ hả? Ừm.. có chuyện gì vậy Candy?_ Kid giật mình, quay sang hỏi Candy.

_ Anh bị làm sao thế?_ Candy nhìn Kid, nghi ngờ hỏi.

_ Không, anh không sao!_ Kid lúng túng trả lời.

_ Anh dạo này hay thất thần thế này lắm!_Candy nhíu mày_ có chuyện gì với anh sao?

_ Không, làm gì có chuyện đó_ Kid vội vàng phủ nhận.

_ Ừm. Sắp tốt nghiệp rồi, anh đã quyết định chọn trường đại học nào chưa?

_ Chắc anh sẽ về Mỹ học. Em thì sao?_ Kid trả lời.

_ Em?_ Candy tròn mắt nhìn_ à, em không cần....

_ Hử?_ Kid ngạc nhiên.

_ Em học đại học rồi._ Candy khẽ đáp.

_ Cái gì cơ?_ Kid không tin nổi vào tai mình_ làm sao có chuyện đó được cơ chứ?

_ em mới không hiểu làm sao anh lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy._ Candy nhìn Kid với ánh mắt kì lạ_ đó là chuyện bình thường thôi mà. Có gì đâu.

_ Bình thường?

_ Đúng vậy.

_ Không bình thường.

_ Cái gì không bình thường?_ Candy có vẻ bực bội.

_ .... không.... _ Kid suýt bật ra khỏi cổ họng câu " em không bình thường". Anh đang nghĩ cái quái quỷ gì trong đầu thế này?!!!

_ Ừm. Thôi, đừng nói nữa. Chỉ còn 1 tuần nữa, mong tất cả không có gì bất ổn.

_ Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

_ Tốt nhất là vậy.

_________________________________________

_ Alo.

_ " Tiểu thư, chủ tịch muốn gặp cô"

_ Trực tiếp?

_ " Không, qua điện thoại thôi cũng được. Cô đợi 1 chút"

_ Ừm.

_ " Ta đây._ giọng nói lạnh lùng của vị chủ tịch già đáng kính vang lên"

_ Vâng, có chuyện gì vậy ạ?

_" Chuyện đến đâu rồi?"

_ Chuyện nào ạ?

_ "Dọn dẹp"

_ ...Con...._ Cô ngập ngừng.

_" Thật không biết điều_ ông có vẻ tức giận."

_ con xin lỗi...

_" ta cho con 2 ngày"

_ Sao?

_ " trong 2 ngày nữa, nếu con không giải quyết tất cả, thì đừng trách ta vô tình."

Candy không kịp trả lời, đầu dây bên kia đã dập máy. Cô cắn chặt môi.... làm lơ lời ông nói liệu có thật sự tốt cho cô?

___________________________________

2 ngày sau........

Cả Candy, Hanachi và Salasa đều đang ngồi trong phòng Hội học sinh, thì Kid bước vào...

_ Ủa? anh bị sao vậy?_ Salasa chớp mắt nhìn Kid._ Tay anh chảy máu à?

_ Sao?_ Candy ngước nhìn. Cánh tay Kid có 1 vết thương dài, máu đang dần dần đông đặc lại. Quần áo Kid lấm bẩn._ Anh bị làm sao thế?_ Candy kinh ngạc.

_ không, xây xướt thôi!_ Kid xua tay.

_ Bông băng này!_ Hanachi lạnh lùng ném cho Kid hộp cứu thương mà không biết cô lấy từ lúc nào(!!??!!) ( đúng là xuất quỷ nhập thần>.<)

_ Anh có sao không? sao lại bị như thế hả?_ Candy vội chạy lại.

_ Để tôi băng cho!_ Hanachi nhanh chóng lau vết thương rồi băng bó 1 cách rất điệu nghệ. Kid chỉ có thể gọi là trơ mắt ra nhìn._ xong.

_ Anh bị ngã à?_ Salasa hỏi_ bẩn hết cả rồi, cần tôi lấy đồ cho anh thay không?

_ Thôi, không sao đâu. Lúc nãy tránh cái xe nên bị ngã ấy mà.

_ Xe?_ Candy nhíu mày.

_ Ừm, lúc nãy có cái xe tạt qua, chắc tại anh bất cẩn, không nhìn.Tránh kịp nhưng bị ngã, nên vậy thôi. Không có gì đâu_ Kid mỉm cười.

_ Ừm...._ Candy có cảm giác bồn chồn không yên... mọi chuyện có vẻ chẳng đơn thuần như Kid nói.......

_ Candy à, điện thoại cậu reo nãy giờ kìa!_ Salasa nhắc khi thấy Candy thất thần._ Này!!! Candy!!

_ Hử? ừm..._ Candy giật mình, vội đi vào phòng riêng nghe điện thoại.

-----------------------------------------

_ Alo.

_ " Cô chủ! Chuyện này là sao ạ?_ Giọng người quản gia già vang lên, đầy lo lắng"

_ Chuyện gì?_ Candy nhíu mày.

_ "Tại sao lại cho người đến sửa lại nhà? Đây là nơi lưu giữ tất cả về ông bà chủ!! sao cô có thể làm như vậy được?"

_ Sửa nhà? _ Candy nghi hoặc hỏi lại" chuyện gì thế này? Sửa nhà là sao? Mình có làm chuyện đó đâu!!!"

_" Chẳng phải cô chủ thuê người làm việc đó sao?_ ông thảng thốt hỏi lại_ sáng nay có người đến nói như vậy!!! Tôi bây giờ cũng không biết làm thế nào nữa!!!! Cô chủ hãy cho người thôi việc này ngay đi!!!!!"

_ con không có!!!_ Candy gắt lên" sao mọi chuyện rắc rối cứ liên tiếp đổ ập xuống đầu cô vậy?!!!" Sau khi cố gắng lấy lại bình tĩnh, Candy nói_ Ông nói với họ đợi chút! Tí nữa con sẽ gọi lại sau!

_" Vâng. Tôi hiểu rồi."

Candy ngồi xuống, gục đầu trên bàn. Có quá nhiều chuyện quái quỷ xảy ra!!! 2 tay xoa xoa huyệt thái dương, Candy bắt đầu sắp xếp và suy nghĩ lại. Chợt trong đầu cô vang lên câu nói " ta cho con 2 ngày"...." trong 2 ngày nữa, nếu con không giải quyết tất cả, thì đừng trách ta vô tình"

Là ....ông ngoại?!!! Candy sửng sốt.... nhìn ra ngoài... nơi có Kid, Salasa và Hanachi đang ngồi đó.... lẽ nào cả vết thương của Kid.... cũng là do ông gây ra???!!!!

Reng!Reng!!Reng reng!!!!

Điện thoại lại reo lên 1 cách khô khốc. Cuộc gọi đến từ thư ký của ông. Candy run run nhấc máy, cảm giác sợ hãi ngày càng rõ rệt hơn.

_ Alo.

_" ta đây, con đã nhận được món quà của ta chưa?_ Đầu dây bên kia là giọng nói lạnh giá mà cô không thể nào nhầm lẫn được, trong câu nói của ông có chút gì đó như đang mỉa mai cô."

_Quà?_ Candy lặp lại_ quà nào thưa ông?

_ " Đừng giả vờ! 2 ngày đã qua! Con đang chống đối ta đó!"

_ Con...._ Candy cắn chặt môi_ ông đã cho người đến sửa nhà con ở bên Mỹ?

_" ta là người bảo hộ của con mà! Chẳng phải sao?"

_ Nhưng con không nhờ ông làm thế!!!!

_" con có quyền to tiếng với ta sao?_ Ông nghiêm nghị đáp lại. "

_ Đừng uy hϊếp con!!!

_" nếu con cứ như vậy, thì ngôi nhà tan nát cũng đừng đổ lỗi cho ta!"

_ Hãy dừng lại đi!! Con xin ông!_ Candy khẩn khoản đáp.

_" ta sẽ dừng, nhưng con biết là đâu đơn giản thế được!"

_ Con hiểu ý ông! con sẽ giải quyết tất cả trong tuần này. chỉ còn mấy ngày nữa thôi.

_ " Được rồi! biết điều thế thì tốt! "

_ Con cảm ơn_ cả người cô run lên.

_" đừng làm ta thất vọng thêm 1 lần nữa!...._ ông im lặng 1 lát rồi tiếp_ Vết thương của anh chàng đó không sao chứ?"

_ Ông...._ khóe môi Candy dường như đang co giật. Cô vốn đã nghi ngờ, nhưng không thể tin vào tai mình, sao ông ấy có thể thản nhiên nhận tội như vậy chứ?

_ " đó chỉ mới là cảnh cáo con thôi. ta nói rồi, đừng khiến ta thất vọng. Sẽ không lường trước được hậu quả đâu"

_ Vâng... con hiểu rồi, thưa ông._ Candy siết chặt tay, đáp.

Cô thật sự thấy sợ rồi.... Kid à.... lần này... em không thể nào làm khác được nữa......... em xin lỗi........ Candy nhìn Kid đang cười ngoài kia, trong lòng cô.... nỗi bất an đã vượt quá mức chịu đựng........

Phòng làm việc của Salasa tại công ty Stars.

_ Giao ước với cậu, sẽ kết thúc trong tuần này, đúng không?_ Candy hỏi Salasa.

_ Ừm, cậu có muốn làm tiếp hay không?_ Salasa nháy mắt_ gia hạn hợp đồng cũng đơn giản mà.

_ Không!_ Candy nghiêm túc đáp_ tớ không còn thời gian nữa...

_ Không còn thời gian?_ Salasa chớp chớp mắt._ cậu nói như kiểu cậu mắc bệnh nan y không bằng ấy.

_ Salasa, đừng có nói bậy!_ Hanachi khó chịu nói_ Có nhiều chuyện không nên lấy ra đùa.

_ ừ, tớ xin lỗi._ Salasa cúi đầu.

_ Không sao_ Candy xua tay.

_ Nhưng sao lại không còn thời gian, cậu đi đâu à?_ Salasa dò hỏi.

_ Không,là việc riêng, tớ không nói cho cậu biết được, thông cảm.

_ Ừm, không sao.

_ Thôi, tớ có việc, đi trước đây.

_Ok.

5 phút sau........

_ Candy đúng là đồ ngốc!_ Salasa ngồi phịch xuống ghế, bên cạnh Hanachi đang đọc báo, thở dài.

_ Cậu ấy không ngốc! Do cậu quá tinh quái mà thôi!_ Hanachi thẳng thừng đáp.

_ Bởi vì tớ đã từng là đồ ngốc, nên bây giờ không ngốc nữa!_ Salasa cả cười cả nói, nhưng nụ cười ấy không thật chút nào.

_ Trước mặt tớ, cậu không cần phải đóng kịch!

_ Tớ không đóng kịch... cậu biết mà_ Salasa dựa đầu vào vai Hanachi như cố tìm hcuts hơi ấm.

_ Đừng dày vò bản thân mình nữa._ Hanachi khẽ khàng nói_ Tớ biết cậu đang có tình cảm với 1 người.... đã đến lúc cậu nên quên đi người xưa... người đó mãi mãi chẳng thể quay trở lại. Lãng phí cuộc đời như vậy thật là có lỗi với bản thân.

_ Tớ đang cố quên đi, và cũng đã nguôi ngoai rất nhiều._ Salasa nói nhỏ.

_ Mong rằng cậu không nói dối_ Hanachi tiếp_ vậy người kia thế nào rồi?

_ Anh ấy.... _ Salasa ngập ngừng_ đi rồi.

_ Sao?_ Hanachi nhíu mày_ Lí do?

_ Chuyện riêng... và hiểu lầm... tớ cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho cậu hiểu... không giận nhau... cũng không có hờn dỗi.... nhưng cần có thời gian.......

_ Ừm...

_ Hơn 1 tháng rồi.... có lẽ lần này tớ phải đứng dậy dành lấy thôi..._ Salasa bật cười.

_ cậu định đi đâu?

_ Hàn Quốc.

_ Quê hương?

_ ừm... nơi có người đó. Tớ đoán vậy_ Salasa nhún vai.

_ Bao giờ?

_ Càng sớm càng tốt. Vậy nên chuyện của Candy nhanh chóng từng nào hay từng ấy.

_ Cậu có vẻ biết rất nhiều chuyện._ Hanachi buột miệng_ Ngay cả chuyện Candy giấu, cậu cũng biết.

_ Đúng vậy_ Salasa mỉm cười_ bởi vì thế, tớ mới bảo Candy là đồ ngốc. Cậu dường như cũng đoán được mọi chuyện cơ mà, chẳng phải sao?

_ Tai nạn của Kid, nếu tớ không nhầm, là do ông ngoại Candy chứ chẳng ai khác. Đường đi đến học viện Xbest vốn rất ít người biết, lại càng ít xe qua lại. Rõ ràng ông ấy chẳng thèm lẩn tránh. Cố tình cảnh cáo Candy.

_ Bốp! Bốp!rất chính xác!_ Salasa vỗ tay_ Quả nhiên không hổ danh là con gái dòng họ Iguyashi, nói về lý luận và chính trị thì chẳng ai dám qua mặt.

_ Khỏi phải nịnh nọt!_ Hanachi xua tay._ Nhưng ông ấy làm thế thì quả là ghê gớm.

_ Điều tớ lo nhất chính là dồn ép Candy quá sẽ phản tác dụng!_ Salasa lắc đầu.

_ Ừm. Có thể.

_ Mọi chuyện vừa chỉ mới bắt đầu thôi!_ Salasa lại thở dài_ mong rằng Candy sẽ chịu dựng được đến cùng!

_ Rốt cuộc là "tay đã nhúm chàm"! hơ! tớ không muốn bị Candy nhìn bằng đôi mắt oán hận đâu!_ Hanachi nhếch khóe môi lên 1 chút._ Tớ sẽ "bỏ của chạy lấy người" nếu Candy phát hiện, lúc đó, cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đó.

_ hi hi, yên tâm, tớ mà chết ắt sẽ kéo cậu xuống địa ngục cùng ^^!_ Salasa nhe răng cười ghê rợn_ Có cậu cùng làm bạn, địa ngục cũng chẳng còn đáng sợ ^^!

_ Được!_ Hanachi gật gù, cười đắc thắng_ đến lúc đó chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện nàySống hay chết, ta còn chưa biết được!^^

___________________________________

_ Kid này._ Candy khẽ kéo vạt áo Kid.

_ Sao vậy?

_ Anh có muốn đi chơi không?

_ Hử?_ Kid nhìn Candy với vẻ kì lạ, rồi nói_ Dĩ nhiên rồi, em hỏi thật lạ_ Kid mỉm cười_ anh lúc nào cũng muốn đi chơi với em.

_ Thật à?_ giọng Candy nghèn nghẹn trong cổ họng.

_ Ừ. Nhưng anh biết em lúc nào cũng bận rộn!_ Kid nói, giọng chùn xuống._ làm khó em, anh không muốn.

_ Đồ ngốc!

_ Em đừng có lúc nào cũng mắng anh ngốc vậy!_ Kid tỏ ra giận dỗi.

_ ta đi chơi nhé..._ Candy ngập ngừng.

_ Thật sao?_ Kid ngạc nhiên.

_ Ừm... đợi 1, 2 hôm nữa, anh và em sẽ cùng đi chơi... đến nơi nào anh muốn.

_ Nơi nào cũng được! Em thích là được rồi!_ Kid cười_ anh chỉ cần thấy em vui thôi!

_ Em muốn đến nơi anh thích! lần này thôi...._ Candy cúi đầu.

_ Ừm, vậy hôm đó nói tiếp nhé!

_ Vâng..._ Candy chẳng dám ngửng đầu lên nhìn Kid. Bởi vì nếu cô ngước mắt lên, anh chắc chắn sẽ phát hiện.... khóe mắt cô đang nhòe nước.....