Văn phòng chủ tịch tập đoàn AKT:
_ Ông nói sao?_ Candy nhìn vị chủ tịch già đáng kính đang ngồi trước mặt mình, hỏi lại.
_ Con đã lựa chọn chưa?_ ông trầm ngâm cất tiếng.
_ Lựa chọn gì ạ?_ Candy có vẻ không hiểu.
_ Trong số đó, con chọn ai?
_ Vị hôn phu của con?_ Candy lờ mờ đoán ý.
_ Đúng vậy. Là Katsuki?_ Ông hỏi.
_ Vâng..._ Candy khẽ gật đầu_ ông cũng ưng ý người đó nhất. Đúng không?_ Trong lời nói của cô có chút mỉa mai.
_ Con không chống đối ta nữa sao?_ Ông nhìn thẳng vào mắt Candy, ánh mắt sâu thăm thẳm như muốn xoáy vào tâm can người đối diện.
_ Ông hỏi thế là có ý gì?_ Candy nghi hoặc.
_ Con từ trước đến giờ, chẳng phải luôn ngầm chống đối ta sao? Vả lại..._ ông dừng 1 lúc rồi tiếp_ chuyện vị hôn phu của con nữa, ta cứ nghĩ con sẽ phản kháng đến cùng.
_ Con có quyền và có thể phản kháng sao?_ Candy cảm thấy có chút nực cười.
_ Tại sao không?_ Ông hỏi lại, nửa đùa nửa thật._ ta cứ nghĩ con nhất quyết sẽ kết hôn với người con trai kia cho bằng được!
_ Con sẽ làm vậy, nếu muốn ông gϊếŧ chết anh ấy!_ Candy cười nhạt.
_ Ta đâu có bản lĩnh để làm những chuyện như vậy?
_ Ông không phải là người thích đùa giỡn!_ Candy lạnh lùng đáp_ Câu nói đó không hợp với phong thái của ông chút nào!
_ Ta cũng thấy vậy!_ Ông gật đầu, nghiêm mặt nói tiếp_ Nghĩa là con chọn Katsuki phải không? Thế cũng tốt! Hôn sự của con sẽ được tổ chức trong vòng 2 tháng nữa! Con nên chuẩn bị ngay từ bây giờ đi là vừa!
_ Sao cơ?_ Candy ngạc nhiên, miệng cô mấp máy đáp lại_ Con còn chưa tốt nghiệp!!! Còn chưa đủ 16 tuổi!!!
_ Đó không phải là vấn đề quan trọng! Sớm hay muộn con cũng phải kết hôn! Chỉ cần ta chấp thuận, tuổi tác vốn không cần phải để ý!
_ Con không muốn._ Candy cắn chặt môi, cúi đầu_ ít ra cũng phải để cho con đủ 18 tuổi chứ...
_ Để làm gì?_ Ông nhìn Candy với ánh mắt kì lạ_ đợi 2 năm nữa, lúc đó ta sống chết thế nào còn chưa biết được. Con định đến lúc đó để phá bỏ hôn ước à?
_ Ông đừng nói thế! Ông cũng chỉ mới ngoài 60, đợi 2 năm nữa cũng đâu phải việc khó!_ Candy vội phản bác, trong lòng cô có cảm giác kì quái khi nghe ông ngoại mình nói vậy_ hà tất gì ông phải làm khó dễ con vậy chứ?
_ Ta không rảnh để đùa với con!
_ Con cần thời gian!_ Candy quả quyết. Đúng vậy. Làm sao cô có thể ngay lập tức chia tay Kid được? Thật sự quá khó khăn...
_ Con vẫn còn quyến luyến anh chàng đó sao?_ Ông dò hỏi, ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc gì.
_ Không!
_ Con làm gì, ta đều biết!_ Ông khẽ lắc đầu_ Tuy nhiên, người con trai đó thì không thể nào được.
_ Tại sao?_ Candy nhíu mày.
_ Cái khó từ bỏ nhất trên đời này... theo con là gì?_ Ông không trả lời, mà bỗng dưng hỏi lại.
_ Là...._ Candy đã định nói ra thứ mà cô nghĩ đến đầu tiên, thứ đã ám ảnh cô suốt 10 năm trời. Không gì khác đó chính là " Thù hận". Nhưng nếu cô nói như vậy, chẳng phải sẽ khiến ông nghi ngờ sao? Bởi vì chỉ những người biết được hận thù là như thế nào, mới hiểu được cảm giác đau khổ đến giằng xé tâm can mà vẫn không thể nào vứt bỏ được do thù hận đem lại. Nếu là 1 cô gái bình thường, ngây thơ trong sáng, có 1 bạn trai tuyệt vời như Kid thì thứ cô phải nói, không thể là thứ gì khác ngoài 2 chữ " Tình yêu". Mâu thuẫn giữa việc sự thật mình nghĩ và câu trả lời mình phải nói khiến Candy khựng lại.
_ Là..._ Ông không để Candy trả lời, đã nói tiếp_ Thù hận. Đúng không?_ Ông nhìn Candy, trong ánh mắt có điều gì đó khác hẳn những ấn tượng của cô về ông.
_ Con ... cũng không biết!_ Candy giật mình khi ông ngoại cô nhắc đến 2 từ mà cô nghĩ. Tại sao ông ấy lại hỏi như vậy? Cô càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ và bất an trong lòng.
_ Vậy sao?_ dường như ông đang nở 1 nụ cười giễu cợt cô_ Ta cứ nghĩ con biết rõ nhất chứ?
_ Ông nói vậy là sao?_ Candy cảm thấy khó chịu khi bị bắt thóp như vậy.
_ Ta..._ Ông đứng dậy, quay về ngồi trên chiếc ghế dành cho Chủ tịch_ ta và gia đình của người con trai đó, có nỗi hận không hóa giải được.
_ Sao?
_ Thôi!_ Ông ra hiệu im lặng_ Đó không phải là vấn đề con có thể xen vào. Con phải làm theo những gì ta đã nói.
_ Hận thù của ông... Lẽ nào con phải trả?_ Candy thảng thốt.
_ Không._ ông đáp_ hận thù ấy, ta không muốn nhắc đến. Nhưng ta sẽ không chấp nhận 2 đứa đâu. Một khi con đã biết điều đó, thì tốt nhất là hãy thực hiện theo những gì ta nói.
_ Nếu con không làm vậy?_ Candy đưa ra 1 giả thiết.
_ Thì anh chàng đó sẽ sống dở chết dở! ta không đùa đâu!_ Ông nghiêm giọng.
_ Ông đang uy hϊếp con?
_ Con nghĩ sao thì tùy._ Ông chẳng buồn phủ nhận.
_ Nhưng con đã nói rồi! Con cần thời gian!!!!!
_ Ta không cho phép!_ Ông bác bỏ ngay ý kiến của Candy_ Chuẩn bị đi!! Những gì cần thiết ta đã làm xong rồi! Vấn đề bây giờ chỉ còn lại mỗi con thôi!
_ Ông đừng có điều khiển cuộc đời con như thế!!!!_ Candy cảm thấy tức giận.
_ Con quên rồi sao?_ ông nhắc lại_ Cuộc đời con là do con quyết định. Nhưng con không có quyền phản kháng.
_ Cuộc đời con bây giờ vốn không phải do con quyết định_ Candy nói đầy mỉa mai.
_ Là bởi vì con lựa chọn. Đó đâu phải là lỗi ở ta.
_ Con chẳng khác nào 1 con búp bê trống rỗng vô hồn trong tay ông..._ cô cay đắng đáp.
_ Vậy tại sao con không thoát ra đi?_ Ông nói, nhưng không có chút gì gọi là giễu cợt cô. Dường như điều ông muốn chính là những gì ông đang nói._ Là do con quyết định đi theo lối này. Chấp nhận trở thành con rối trong tay ta.
_ Thoát ra?
_ Câu trả lời ở chính bản thân con. Ta đổi ý rồi. Trong vòng tháng này, hôn lễ của con sẽ được tổ chức! Từ bây giờ hay chuẩn bị thật kỹ. Dọn dẹp sạch những gì con cần vứt bỏ. Đó là lựa chọn đúng đắn nhất của con lúc này!
_ cái gì?_ Candy kinh ngạc_ tại sao ông càng ngày càng làm khó con vậy?! Rốt cuộc là ông muốn điều gì ở con?_ Cô thật sự thấy tức giận_ Ép uổng con như thế, ông được điều gì?!Ông không nghĩ đến cảm giác của con à?
_ Ta không cần quan tâm_ giọng ông đanh thép, vang vọng khắp căn phòng_ Con cũng nói rồi còn gì, con là búp bê trong tay ta! là thứ con rối không tồn tại cảm xúc!!!!_ Ông cũng đang nổi giận!_ Thực hiện đúng những gì ta nói là nghĩa vụ của con!!!!!!!!
Candy cắn chặt môi, cô gần như không thể chịu đựng nổi nữa:
_ Ông vừa phải thôi!!!!!!Dù cho những gì ông nói là sự thật! Thì con vẫn là con người!!!
_ Chẳng phải con nói con hận ta sao?_ Ông vẫn còn nhớ, cũng trong căn phòng này, cô với đôi mắt căm thù tức giận hét lên" Tôi cũng hận ông"... hình ảnh ngày đó chưa bao giờ phai mờ trong tâm trí óc ông. Đứa cháu gái độc nhất ai oán nói với ông như vậy... Quả là đau lòng...
_ Con..._ Candy nuốt nước bọt khan, khẽ hỏi_ vậy hóa ra, đây là cái giả phải trả cho việc đó ư?
_ Muốn nghĩ sao thì tùy! Ta đã nói rồi!_ Ông đứng dậy, quay mặt ra khung cửa sổ._ Ra ngoài đi! Ta không muốn nói chuyện với con nữa!
_ Con..._ Candy cắn chặt môi, cúi đầu_ con hiểu._ rồi bước ra khỏi căn phòng đó với bao nhiêu suy nghĩ phức tạp trong đầu.
Đứa cháu gái độc nhất đi rồi. Ông mới khẽ thở dài:" Dừng lại đi, cháu gái của ta. Thù hận chỉ khiến con đau khổ. Ta dồn ép con đến mức đó, mà con vẫn chấp nhận. Cái giá phải trả cho nỗi hận đó, chẳng phải quá lớn hay sao? Những gì mấy người đó đã gây ra, quả là đáng sợ... phá hoại 1 gia đình... phá hoại cả cuộc đời của con nữa... hãy để lão già này làm những việc xấu xa thay con... trước khi quá muộn.."