Kang Hae và Sakura kịp thời ra khỏi lớp trước khi sức chịu đựng của Kid đến giới hạn, chuẩn bị bùng nổ. Nếu đứng lại thêm 1 giây , âu yếm nhìn nhau thêm 1 chút ( cái cảnh Sakura kề miệng bên tai Kang Hae thì thầm câu đe dọa, ai nhìn vào chả tưởng thế>..<
Kid nuốt giận, hậm hực nhìn thằng bạn. Ken nhún vai, theo cái kiểu" tao có biết gì đâu, sao lại nhìn tao thế!!!" . Kid nhìn thằng bạn 1 lúc rồi ngẫm nghĩ lại. Đúng là ..." nó có làm gì đâu, sao mình lại nhìn nó tóe lửa thế nhỉ?" ( hờ, ai mà biết!!>..<)
Nhưng dù thế Kid vẫn nhìn thằng bạn chằm chằm, tràn đầy tức giận chỉ bởi Kid biết rằng, có Kang Hae ở đây rồi thì Sakura cũng chẳng sấn lại gần Ken đâu, đồng nghĩa với việc Ken được tự do thoải mái, không lo lắng gì cả... còn Kid thì tiếp tục chịu đựng!!!!!!!!! hix!!!!! dù chỉ thêm 1 phút 1 giây nào thì Kid cũng không muốn !!!" Lạy trời cho con em nó biến mau mau!!!!!"
(Thôi bỏ qua cảm xúc oán giận của Kid lúc này vậy!!!!!!!!! Tua mau mau cho đến phần gay cấn>.<)
19:00.
Sau khi ăn tối xong xuôi, Kid bị Hanachi kéo vào phòng thay đồ , ném cho 1 bộ vest, yêu cầu Kid thay rồi rời khỏi. Đang không hiểu chuyện gì xảy ra, Kid thấy Ken cũng bị lôi vào như mình. 2 người nhìn nhau theo kiểu con nai vàng ngơ ngác. Sau 1 lúc, nhớ đến lời Candy nói với Sakura, Kid mới ngớ người ra. Tối nay là vũ hội!!! Không biết Candy sẽ xuất hiện trong bộ đồ như thế nào đây??!! Kid thật sự rất mong chờ!!
Ken ngắm từ đầu đến chân Kid 1 lượt sau khi thay đồ, gật gật đầu:
_ Chậc, phải công nhận là mày mặc vest lúc nào cũng bảnh!!!!
_ mày khỏi phải xỏ xiên!!!_ Kid nhìn Ken khó chịu.
_ tao khen mày mà??_ Ken ngạc nhiên.
_ cái mặt mày hiện rõ chữ đểu kìa?!!_ Kid nói móc_ mày mà cũng biết khen cơ à?
_ tao thật lòng đó !!!! mày nói thế là sao chứ??_ Ken nhíu mày.
_ mày..._ Kid hơi chột dạ " lẽ nào nó khen thật lòng??". Kid gãi gãi đầu , đáp lại_ thì mày bình thường có bao giờ khen ai đâu!! mày bỗng dưng thay đổi thế... ai mà tin được!!!!!
_ cái thằng này..._ Ken trợn tròn mắt lên, nhưng ngẫm nghĩ lại thì quả là Kid nói đúng!! Ken đang thay đổi!! Rõ ràng là vậy!! nhưng sự thay đổi đó là tại sao??? Vì Neyuli ư??? Ken nghi hoặc đắm chìm trong dòng suy nghĩ. Ken không thể tin là Neyuli lại gây ảnh hưởng đến mình như thế!!!!!! Thật sự Ken chưa bao giờ tưởng tượng điều này!!!!!!! Bắt đầu tình yêu với Neyuli như 1 trò chơi tình ái, để cậu quên đi đau khổ trong mối tình đơn phương 10 năm dài đằng đẵng ấy. Neyuli là người khiến Ken cảm thấy thích thú. nhưng... Ken không ngờ... cậu đang thật lòng... Neyuli tác động đến cậu 1 cách âm thầm... và giờ đây Ken chợt nhận ra. Nhưng... có lẽ chỉ mới thế mà thôi, bởi trái tim Ken vẫn đập liên hồi khi nhìn thấy Candy... ánh mắt Ken vẫn kiếm tìm bóng hình Candy trong vô vọng. Tình yêu của Neyuli khiến Ken cảm động. Tuy vậy, Ken hiểu rằng bản thân mình vẫn chưa thật sự quên được Candy... dù chỉ 1 chút... khoảng thời gian 10 năm yêu đơn phương thầm lặng... đã khiến cả cơ thể Ken chỉ biết hướng về Candy... dù cho đó là điều xấu xa, là điều ác độc với người khác thì Ken cũng chấp nhận.
Kid nhìn thằng bạn 1 cách khó hiểu. Sự im lặng của Ken khiến không khí trở nên bức bối. Đôi khi, Kid cảm thấy Ken không phải là thằng bạn thân hời hợt mà mình biết. Ánh mắt suy tư, đăm chiêu ấy khiến Kid ngỡ ngàng. Có lẽ, Kid không hiểu rõ Ken như cậu tưởng. Kid đã bàng hoàng biết bao khi nghe tin Ken yêu Candy!!! Kid thật sự bất ngờ không thốt nên lời!!! Bao năm trôi qua, Kid ở bên cạnh Ken cười sung sướиɠ nhắc đến Candy, Ken đứng lặng , chỉ mỉm cười không nói. Kid cứ nghĩ là, Ken vì thấy Kid lảm nhảm về Candy đến mòn tai, nên không thèm nói gì. Nhưng hóa ra không phải, Ken đã nuốt nỗi đau vào lòng, mỉm cười nhìn thằng bạn thân. Đó là 1 nụ cười đượm đầy nỗi buồn, 1 nụ cười nhạt!!!!
Kid nhíu mày. Và trong lúc đnag hỗn loạn với nhiều luồng suy nghĩ, Kid buột miệng hỏi 1 câu khiến cậu ngay lập tức hối hận:
_ vì sao mày lại yêu Candy??
_ mày..._ Ken nhướn mày lên 1 cái, ánh mắt bỗng dưng như bị đám mây đen u tối bao phủ. Ken cúi đầu, khẽ hỏi_ mày muốn biết cái gì nữa đây??
_ tao... tao xin lỗi.- Kid lắp bắp, mãi mới bật được câu nói ra khỏi cổ họng.
_ Vậy mày yêu Candy vì cái gì??_ Ken cười khẩy, nhưng nụ cười ấy thật buồn, khiến Kid không thể nói gì được.
_ tao..._ Kid càng ngày càng thấy ân hận.
_ vì đôi mắt..._ Ken im lặng hồi lâu rồi đáp._ ánh mắt Candy hút hồn tao... không người đàn ông nào có thể cưỡng lại ánh mắt ấy... mày biết mà.
_ Uh.
_ đôi mắt Candy ngày trước long lanh sâu thẳm, nhưng trong veo. Còn giờ đây, ánh mắt ấy lại nhuốm 1 nỗi đau không tên..._ Ken nói thật khẽ_ ánh mắt e sợ tổn thương... nó càng khiến cho tình cảm của tao thêm ..._ Ken dừng lại không nói. cậu thật sự không biết phải diễn tả như thế nào nữa. ( thực ra là vì Angdevy kém văn nên không biết dùng từ gì vô đó cho hợp lí, đành bỏ lửng>.<)
Không gian lại chìm vào yên lặng. Kid miên man trong suy nghĩ. Lại thêm 1 người nhận ra. Ông nội. Ken. Vậy mà... Kid không hề nhìn thấy điều đó, tại vì sao? Kid đau đớn tự hỏi chính mình. Kid luôn muốn trở thành người che chở, bảo vệ cho Candy, bất chấp tất cả, chỉ vì mỗi Candy... nhưng vì sao cậu không ra, nhận ra rằng Candy che giấu 1 nỗi đau sâu tận?? Kid thấy mình thật bất lực, ngay cả nỗi đau của Candy, Kid còn không hiểu rõ, Kid còn không cảm nhận được rõ ràng như Ken và ông nội, thì cậu lấy cái gì mà lớn tiếng nói rằng sẽ bảo vệ Candy?? Ông nội là người từng trải, Kid có thể tạm hiểu được mình không bằng ông, nhưng.... còn Ken? Kid không biết phải biện minh thế nào cho bản thân mình nữa. Kid dằn vặt, tự hỏi liệu mình có đủ khả năng, có đủ tư cách để yêu Candy hay không??
_ 2 người xong xuôi hết cả rồi chứ gì??_ Hanachi vẫn với cái điệu bộ lạnh lùng thường trực, bước vào hỏi với nụ cười cao ngạo_ tốt đấy!! - Hanachi mỉm cười hài lòng_ bây giờ thì 2 người đi ra giùm tôi, đến hội trường là vừa kịp đấy!!!_ Hanachi nhìn đồng hồ rồi chỉ tay ra hướng cửa, hàm ý đuổi 2 người này đi!! Tất nhiên là Kid với Ken đành chấp nhận bước ra rồi, bởi chẳng có lí do gì khiến Kid và Ken tiếp tục ở lại trong phòng, mặt khác, chẳng ai dám phản kháng lại Hanachi ( chắc chỉ trừ mình Candy ra, dù rằng Candy và Hanachi chưa bao giờ cãi nhau cả>.<). Kid và Ken đành dừng cuộc nói chuyện không vui này lại, ít ra thì tối nay cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện này.
Cả hội trường rộng lớn tràn ngập trong ánh đèn, những bản nhạc du dương ngân nga mãi. Tất cả nam sinh đều mặc vest, nữ sinh thì mỗi người 1 kiểu, nhưng ai cũng xinh đẹp, thực sự đây là 1 trong số những ngày hội vui nhất của Xbest từ trước đến nay.
Neyuli xuất hiện thu hút ánh nhìn của nhiều người. Trong chiếc đầm màu xanh trời, với lớp voan mỏng, được cách điệu thành những chiếc nơ, Neyuli thật sự rất dễ thương, màu xanh khiến nét dịu dàng của cô càng hiện rõ. Ken hơi sững người 1 chút. Kid mỉm cười khi thấy thằng bạn như vậy.
Sakura và Kang Hae đứng ở 1 góc phòng, thẹn thùng nhìn nhau. Quần áo được Candy chuẩn bị cho rất hợp với Sakura. Sakura ngại ngùng, quay mặt đi, cô vốn không quen mặc váy, nay trước mặt rất nhiều người, đặc biệt là Kang Hae, nên Sakura ngày càng lúng túng. Còn Kang Hae thì tất nhiên đang mải ngắm Sakura rồi. Thật sự cậu không ngờ, Sakura lại xinh đẹp đến nhường ấy. Nét nữ tính hằng ngày không bộc lộ nay lại hiện rõ ra, khiến Kang Hae khá bất ngờ.
Sự xuất hiện của Candy khiến cả hội trường gần như nín thở. Thanh thoát trong chiếc váy trắng, điểm xuyết là những ngôi sao pha lê xinh xắn, mái tóc nâu dài xõa ra dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh ánh vàng. Candy xinh đẹp như 1 thiên sứ, với nụ cười nhẹ trên môi. Kid sững sờ. Thật sự không thể tưởng tượng được!!! Candy nhìn Kid dịu dàng. Kid bước lại gần Candy, trong bao ánh mắt ganh tị, khẽ hôn lên bàn tay Candy, Kid đưa 1 tay ra mời, người hơi cúi về phía trước:
_ em có sẵn lòng khiêu vũ với anh 1 bản hay không??
Candy đặt bàn tay trắng muốt của mình lên tay Kid, gật đầu.
Trong âm điệu du dương của tiếng nhạc, 2 người bên cạnh nhau trong điệu vanse nhẹ nhàng, Kid và Candy thu hút tất cả những ánh nhìn xung quanh mình, 2 người tỏa sáng giữa đêm vũ hội say đắm. Hanachi không hề thay đồ, nhưng cô vẫn ra khiêu vũ cùng những bạn nữ khác, lâu lâu mới có 1 nam sinh có chiều cao ngang ngửa cô lại mời. Toàn thể học sinh Xbest khu vực cấp 3 đắm chìm trong vũ hội tuyệt vời. Chỉ trừ 1 người. Salasa. Cô ấy không hề xuất hiện....( chi tiết này là để cho Angdevy chuẩn bị cho fic nói về Salasa>.<)
ngày hôm sau...
Sân bay Tokyo.
_ tạm biệt!!!_ Candy hôn nhẹ lên má Sakura_ lần sau có dịp thì đến chơi tiếp nhé!!
_ uh!!! Tất nhiên rồi!!!! Tớ muốn ở đây mãi cơ!!!!! _ Sakura phụng phịu.
_ thôi, về với mẹ đi!!!!_ Kid xua xua tay y như... đuổi cún!
_ anh quá đáng mà!!!! _ Sakura nhướn mày thách thức_ đã thế em xin về đây luôn!!!! Cho anh biết mặt!!!!!!!
_ Không được!!!!!!!!_ Kid chưa kịp nói gì thì Kang Hae đã tức giận giùm_ về thôi!!!!!
_ hứ!!_ Sakura nguýt Kid 1 cái dài cả cây số_ lần này tạm tha cho anh!!!!!!! em về!!_ Sakura đành bỏ qua, vì không muốn Kang Hae nổi điên 1 chút nào. Dù gì cả 2 cũng vừa mới làm hòa, lẽ nào lại vì chuyện này mà cãi nhau??_ vậy thì mình về nhé!! Candy!!!!_ Sakura tiến sát lại, thì thầm vào tai Candy thật khẽ_ anh Kid còn ngốc lắm, nhưng anh ý rất đáng yêu, thế nên, đừng làm tổn thương anh ý nhé!!!!! Chúc cậu hạnh phúc!!!!
Kang Hae cúi đầu chào Kid rồi quay bước. Sakura quay lại, mỉm cười thật tươi, vẫy tay chào. Candy nhìn bóng Sakura dần khuất, trong lòng có 1 nỗi bất an vô hình :" Xin lỗi !! mình không thể hứa trước điều gì... bởi vì... số phận của mình, cũng không phải do chính mình quyết định...."
Kid và Candy quay về. Candy lại bận rộn ngập đầu trong đống công việc không bao giờ hết của Hội học sinh. Kid tất nhiên là vui vẻ tiếp tục đi học. thật ra, Kid rất yêu thương Sakura, tuy bề ngoài 2 người luôn cãi nhau chí chóe( chủ yếu là Sakura nói>.<), nhưng 2 anh em rất gắn bó thân thiết với nhau. Kid mong Sakura về, tuy mục đích chính là để không bị phá đám, nhưng mặt khác, Kid lo lắng cho gia đình, lo lắng cho mẹ. Mẹ Kid là 1 người phụ nữ dịu dàng, như là Neyuli vậy. Ba Kid vì bận công việc nên nhiều ngày không thể về nhà. dẫu vậy, gia đình Kid vẫn là 1 gia đình hòa thuận, êm ấm, rất hạnh phúc. Kid luôn ân cần, chăm sóc Candy, 1 phần là ảnh hưởng từ người cha này.
** FLASH BACK**
_ ba à, sao ba lại vào bếp thay mẹ?? ba thích nấu ăn ư??_ 1 cậu bé ngước đôi mắt ngây thơ hỏi ba.
_ con thật là..._ người đàn ông trẻ (có gương mặt điển trai, chắc hẳn 10 năm về trước, ông là 1 chàng trai được nhiều cô gái để ý) khẽ xoa đầu đứa con trai 7 tuổi của mình, với nụ cười nhẹ nhàng_ bởi vì ta muốn làm gì đó cho mẹ con.
_ tại sao lại thế ạ??_ Cậu con trai vẫn ngước nhìn bằng đôi mắt đen láy của mình, nhìn ông ngơ ngác vì không hiểu.
_ tại vì... mẹ con đã vì ta mà đau buồn nhiều rồi!!! Ta muốn bù đắp mọi lỗi lầm!!_ người đàn ông chỉ chừng 27 tuổi này cười thật buồn._ ta yêu mẹ con, yêu con và bé Sakura nữa.
_ con biết rồi ạ!!!!!! Suốt đời này con cũng chỉ yêu ba mẹ nhất thôi!!!!_ cậu bé cười thật tươi, đôi mắt như phát ra tia sáng lấp lánh.
_ thằng ngốc này!!!!_ ông mỉm cười, cốc nhẹ lên đầu cậu bé 1 cái_ rồi con sẽ gặp người con yêu!! 1 cô bé xinh xắn chẳng hạn!!
_ không có chuyện đó đâu!!!!_ cậu bé phụng phịu nói._ con sẽ mãi ở bên mẹ thôi!!!!!
_ hì!!_ người đàn ông trẻ phì cười trước sự đáng yêu của đứa con_ con không nói trước được điều gì đâu!!
_ ba ..._ cậu giận dỗi , kêu lên 1 tiếng như thầm trách.
_ thôi nào con trai. Nếu con yêu cô bé nào đó thì hãy bảo vệ chăm sóc cô bé đó nhé! còn bây giờ thì chúng ta bắt tay vào việc nào!!!_ ông nháy mắt.
_ vâng ạ!!!!!!!! Hôm nay chúng ta sẽ làm món gì hả ba!!!!??
_ sườn nướng!! thế nào hả??_ ông vui vẻ hỏi cậu con trai.
_ YEAH!!! hoan hô ba!!!!
** END FLASH BACK**
Thời thơ ấu êm đềm của Kid đã bị thay đổi chỉ bởi 1 cô bé: Candy!! Kid đã luôn hạnh phúc với hiện tại, với cuộc sống hạnh phúc bên ba mẹ. Nhưng rồi Candy xuất hiện, và biến mất không 1 dấu vết, để lại cho Kid sự chờ đợi mòn mỏi... Cuộc sống của Kid đã thay đổi từ ngày hôm ấy, niềm hạnh phúc gia đình không hề khiến Kid nguôi ngoai. Candy ra đi, mang theo cả trái tim và linh hồn của cậu. Và Kid không còn là cậu bé khi xưa nữa... trái tim Kid là 1 khối trống rỗng, toàn bộ cơ thể Kid hướng về Candy, hướng về 1 phương trời vô định suốt 10 năm xa cách... luôn kiếm tìm 1 bóng hình trong vô vọng... Kid đã bao lần muốn từ bỏ... nhưng rồi không thể được... và Kid hiểu ra rằng... cậu sẽ chỉ hạnh phúc khi được ở bên cạnh Candy...
Phòng Hội học sinh.
_ Salasa sao thế?_ Candy ngửng đầu, hỏi Hanachi đang đứng trước mặt với giọng thật khẽ.
_ hôm nay... là ngày ..._ Hanachi lấp lửng.
_ hơ..._ Candy hơi ngạc nhiên 1 tí, giọng chùng xuống_ cậu ấy vẫn chưa quên được sao??
_ có lẽ..._ Hanachi khẽ thở dài_ đôi khi, thời gian là con dao 2 lưỡi...
_ uh!!_ Candy quay đầu nhìn Salasa đang thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Thật sự không giống với Salasa thường ngày 1 chút nào.
_ ta phải làm gì cho cậu ấy đây?_ Neyuli tiến lại, ái ngại hỏi.
_ tớ không biết!!!!! có lẽ, đây không phải là chuyện chúng ta có thể xen vào._ Candy lắc đầu.
_ đúng vậy!!!_ Hanachi trầm ngâm_ vết thương lòng của cậu ấy, hãy để cậu ấy tự chữa lành, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
_ Uh. Nhưng, tớ vẫn lo lắm..._ Neyuli phụng phịu nhìn Salasa.
_ hãy để mặc cậu ấy._ Candy nói _ đừng xen vào khi cậu ấy không hề muốn. Để cậu ấy chìm trong yên lặng thì hơn.
_ uh. mong Salasa có thể vượt qua được quá khứ ấy.
_ Salasa sẽ làm được. Tớ tin là như thế. _ Hanachi lạnh lùng đáp, nhưng trong cái lời nói lạnh lùng ấy, tồn tại 1 sự quan tâm ấm áp hơn bất cứ sự quan tâm nào khác.
Salasa chìm sâu trong dòng suy nghĩ, không để ý đến việc mấy cô bạn thân đang lo lắng nhìn mình. Ngày hôm nay... 1 ngày buồn... 1 ngày chứa đựng vết thương lòng chưa khép miệng, nhức nhối trong tim Salasa " anh à... em đang cố gắng... em đang cố gắng để quên anh... nhưng... có lẽ là không thể... tình yêu đau khổ đó.. đã để lại vết thương không bao giờ lành trong trái tim em... tại sao số phận của đôi ta lại cay đắng đến vậy?? tại sao hả anh?? đến bao giờ em mới quên được anh... anh ở đâu?? anh đang ở đâu?? ... em nhớ anh lắm... anh là đồ ngốc... là tên ngốc độc ác nhất thế gian... anh bỏ em đi, mang theo cả linh hồn của em mất rồi... có lẽ... trái tim em... đã chết....."