17:00.
Đã đến giờ hẹn, Candy vẫn đang nằm im trên chiếc giường của mình trong cái biệt thự lạnh lẽo . Lòng như lửa đốt, đầu óc Candy quay cuồng trong bao ý nghĩ.... Candy cảm thấy thật mệt mỏi......
17:15.
Kid đứng giữa cả đám nam sinh Xbest đang nằm la liệt dưới nền đất. Khuôn mặt Kid thâm tím nhiều chỗ do bị đánh, cả người cậu trầy trụa khắp nơi. Quần áo dính đầy máu. Mắt Kid lúc này trông thật hoang dại và sắc lạnh. Cả cơ thể Kid rã rời, cậu muốn gục luôn xuống chỗ này, nhưng không được, cậu phải đến chỗ hẹn.... buộc phải đến. Kid cố gắng lết thân mình, chạy thật nhanh, dồn tất cả sức lực cuối cùng còn sót lại.
17:30.
Kid đưa mắt tìm kiếm nhưng không hề thấy Candy. Cả người Kid mồ hôi và máu hòa lẫn với nhau, chảy xuống. Cậu thở không ra hơi. Cơ thể cậu đang vượt quá sức chịu đựng.
18:00.
Trời tối dần. Không khí càng ngày càng lạnh. Cơ thể Kid nóng hừng hực, những vết thương trên cơ thể lại càng nhức nhối hơn trước cái lạnh thấu xương của thời tiết tháng 2. Mắt Kid mờ dần, cậu muốn ngủ nhưng không được.... Kid còn phải đợi Candy.
20:00.
Kid gắng gượng đứng đợi giữa đêm lạnh giá, dù chân cậu chỉ muốn nhũn ra, cả cơ thể mệt mỏi nặng nề.... cơn sốt hành hạ Kid, khuôn mặt Kid đỏ lựng lên, cả thân người nóng ran. Tuyết bắt đầu rơi...
21:06.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, phủ lên cả người Kid, thấm vào cả cơ thể đang nóng như bị lửa đốt.... Kid muốn ngủ.... Kid muốn ngủ.... cơ thể cậu không thể chịu đựng được nữa, đầu óc quay cuồng, cả trời đất như đảo lộn... toàn thân Kid run lẩy bẩy....
... 1 cô gái dáng cao gầy xuất hiện, cả người cô run lên, cô tiến lại gần Kid, môi mấp máy:
_ Anh... anh là đồ ngốc à!!!!!! anh là đồ ngốc à!!!!???? _ nước mắt cô chảy dài, ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp. Cả người cô cũng run rẩy vì lạnh. Cô đã đứng nhìn Kid từ lúc Kid đến, mong đợi Kid quay đi... nhưng không... Kid vẫn đứng đợi, dù toàn thân đầy thương tích, máu me dính khắp người...Cô đấm thùm thụp vào ngực Kid, nước mắt vẫn rơi.
Kid đưa đôi mắt mờ đυ.c nhìn, môi tím đi. Kid nắm lấy 2 cánh tay đang đánh vào ngực mình, miệng nở 1 nụ cười thật dịu dàng:
_ Cuối cùng... thì... em đã đến!!! Candy...em đến thật rồi!
_ Anh là đồ ngốc!!!!!!!Tên ngốc xấu xa!!!!!! Anh làm thế làm gì?????anh hành hạ bản thân mình như thế để làm cái gì??!!!!!! Tên ngu ngốc!!!!!! Tên xấu xa!!!!!!!!_ Candy nức nở.
Kid kéo Candy vào lòng mình, cảm nhận được sự ấm áp. Cả người Candy nằm gọn trong vòng tay Kid. Kid chỉ mỉm cười, không nói gì cả.
_ Anh nói đi... bởi vì cái gì mà anh hành động như thế? _ Candy úp mặt vào l*иg ngực Kid_ em đã làm anh tổn thương đến thế kia mà!! Anh không hận em sao? Anh là đồ ngốc mà!!!!!Lí do của anh là gì chứ?
_ Ừ! Anh là đồ ngốc!_ Kid mỉm cười, hơi thở nóng bỏng_ lí do ư? có lẽ là... _ Kid thì thầm_ đơn giản chỉ vì anh yêu em.....
_ Kid? Anh sao thế? Này Kid!!_ Candy cảm thấy sức nặng của cơ thể Kid đè nặng trên vai, cô lo lắng hỏi.
Kid chỉ nghe loáng thoáng tiếng Candy gọi, nhưng cậu không thể trả lời được.... cả cơ thể Kid nóng ran, mặt tái mét đi, cậu không muốn nhắm mắt lại. Kid lo sợ, khi tỉnh dậy, tất cả sẽ chỉ là 1 giấc mơ nhưng cơ thể Kid không thể chịu đựng thêm 1 giây nào nữa.......
_ Kid!!!!! Này , Kid!!!!!!!!! Tỉnh lại đi!!! Kid!!!!!!!!!!!!
Kid từ từ mở mắt ra. Cả người cậu đau nhức, rã rời, miệng đắng ngắt. Chắc chắn đây là bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khắp phòng_ cái mùi Kid ghét cay ghét đắng. Kid định ngồi dậy, nhưng chân cậu không tài nào nhúc nhích được. Có cái gì đó nằng nặng đang đè trên chân cậu. Kid đưa mắt nhìn xuống dưới. 1 mái tóc dài nâu mượt, xen những sợi vàng lấp lánh. Candy đang ngủ gục trên người cậu. Có lẽ cả đêm qua Candy đã ở lại bên cạnh Kid. Kid mỉm cười.Không phải là giấc mơ, mà là sự thật. Candy đang ở bên cạnh Kid. Lòng Kid tràn ngập niềm hạnh phúc. Cậu khẽ chạm tay vào mái tóc Candy, cảm nhận được từng nhịp thở đều đều của Candy.Kid cảm thấy thật may mắn. Dù sao, những nam sinh trường Xbest cũng không giở trò chơi xấu, đánh lén sau lưng Kid 1 lần nào. Chẳng qua bởi vì Kid khıêυ khí©h nên mới xông vào đánh hội đồng, nếu không chắc chắn sẽ chỉ đấu tay đôi mà thôi.( tất nhiên là không chơi xấu rồi>..<)
Kid sung sướиɠ ngắm nhìn xung quanh. Trời vẫn còn lạnh, nhưng những tia nắng ấm áp đã bắt đầu xuất hiện, chiếu vào thân hình đang ngủ gục bên giường bệnh. Toàn thân Candy như lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Kid ngẩn ngơ ngắm nhìn hình ảnh đó: Candy dưới ánh nắng vàng, trông không khác gì 1 thiên thần đang say ngủ....... trên khuôn mặt không chút bóng tối ưu phiền....
Candy khẽ cựa mình, tỉnh giấc. Tối qua quả là 1 đêm đầy biến động.... Kid ngất lịm, Candy phải đưa Kid vào bệnh viện, và trông nom đến tận bây giờ. Candy cũng không biết mình ngủ quên tự lúc nào. Ngước lên, Candy thấy Kid đang nhìn mình với ánh mắt say đắm, như muốn nuốt trọn cả Candy.
_ anh... anh...!!!!!_ Candy bối rối quay mặt đi, tránh ánh mắt âu yếm của Kid.
_ Anh sao?_ Kid cười dịu dàng.
_ Anh tỉnh từ khi nào vậy? _ Candy nuốt nước bọt đánh cái ực, quay lại nhìn Kid.
_ Từ lúc nãy. _ mỉm cười.
_ đồ ngốc!! Sao không gọi em dậy?
_ tại vì anh muốn ngắm em_ lại cười.
_ Anh.... !!!!!!!!! Thật là!!!_ Candy tỏ ra bực bội, cố giấu đi việc mình đang ngượng ngùng.
_ Anh là đồ ngốc mà!!!_ Kid kéo tay khiến Candy mất đà, ngã chúi đầu vào lòng Kid._ Anh hạnh phúc lắm Candy ạ!!!! Thật sự rất hạnh phúc!!!! Anh yêu em!!!!_ Kid khẽ thì thầm vào tai Candy thật ngọt ngào.
Candy để mặc Kid ôm mình như thế, cô cảm nhận được l*иg ngực ấm áp, chắc chắn như muốn bảo vệ cho mình. Cô im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt toát lên vẻ đau khổ. Candy không muốn Kid mất đi nụ cười rạng ngời hạnh phúc ấy... nụ cười tỏa sáng lấp lánh như ánh sáng ấy... và Candy cũng không hề muốn Kid bị tổn thương thêm 1 lần nào nữa. Tim Candy thắt lại khi thấy Kid cười, không ai biết, đăng sau nụ cười gượng gạo của Candy là cả 1 nỗi lòng... " thánh thần ơi.... dẫu biết là con ích kỷ.... nhưng .... hãy cho con ở bên cạnh người này thêm 1 chút nữa... 1 chút nữa thôi..." Những giọt nước mắt chảy ngược vào tim. Kid vẫn không hề hay biết những suy nghĩ của Candy lúc này. Cậu quá hạnh phúc với hiện tại. Nhưng có lẽ, trong sâu thẳm trái tim Kid, có 1 nỗi bất an không tên, 1 nỗi bất an không thể nói nên lời... lo sợ rằng.... niềm hạnh phúc quá đỗi lớn lao này.... trong phút chốc sẽ tan theo mây khói............