Chương 6: Đừng Sợ, Là Tôi

Cơ thể cậu cứng ngắc.

Chỉ có điều phần sờ dưới lòng bàn tay lại rất phồng.

Nhưng Khổng Tiếu lúc này chẳng thèm để ý đến cơ ngực mà mình vẫn tưởng tượng nữa, cậu chỉ bị cảm giác dưới mông khiến lông tơ dựng đứng.

Có, có phải chân cậu đã chạm vào vật gì dài dài không?

Còn có phía sau, bàn tay đang đặt trên mông cậu nữa, vì sao mãi không buông ra vậy?

Khổng Tiếu cảm thấy hoa cúc nhỏ của mình căng thẳng đến mức co lại thành nụ rồi, lại còn run rẩy như sắp sửa đón một cơn bão vậy.

May mắn thay, suy nghĩ rất căng thẳng đó của cậu cũng không tồn tại lâu, sau vài giây, người trước mặt đã thả cánh tay đang ôm lấy cậu, thân thể hai người cũng tách ra.

"Anh, anh cũng sống ở đây sao?"

Trong hành lang yên tĩnh, nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của hai người, và cả tiếng tim đập của chính Khổng Tiếu.

Khổng Tiếu cảm thấy bầu không khí thực sự rất xấu hổ nên cậu chủ động chào hỏi.

Có vẻ người này cũng có chút ấn tượng với cậu, nếu không anh ta đã chẳng giúp mình. Nếu cậu còn không chào hỏi, không phải sẽ càng xấu hổ hơn sao?

"Không phải."

Anh đồ tể trước mặt đáp, "Tôi tới đây để giao đồ ăn."

Đồ Lương giơ tay phải lên, trên tay xách một cái túi lớn có logo của chợ thực phẩm nhỏ nơi anh làm việc, đựng rất nhiều rau và thịt.

Khổng Tiếu thoạt nhìn túi đồ ăn không hề nhẹ, ánh mắt không khỏi dính vào cánh tay vạm vỡ của người đàn ông.

Cậu không khỏi nghĩ, vừa rồi người này xách túi nặng như vậy mà vẫn còn có sức dùng tay kia ôm lấy cậu?

Ây zô.

"Gần đây cửa hàng có hoạt động........"

Thực ra Đồ Lương còn muốn ở đây lâu hơn, nhưng thấy sắp muộn nên anh chỉ có thể dằn lòng lại.

Anh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ hơi lấm bẩn đưa cho người trước mặt, "Mua hàng ở cùng khu vực có thể được giao miễn phí."

Đồ Lương cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, cố không nhìn đến những vùng cơ thể mà chiếc áo sơ mi của Khổng Tiếu không che lại được.

Nhưng cũng chính vì vậy mà Đồ Lương chỉ có thể tập trung ánh mắt vào khuôn mặt đang cận kề ngay trong tầm tay.

Da cậu ấy trắng quá.

Cằm hơi nhọn, chắc ăn ít quá rồi.

Môi ... Môi hơi chút thiếu huyết sắc, nhưng nếu bị cắn, nhất định sẽ đỏ lên.

Cổ họng Đồ Lương giật giật, anh không dám nhìn tiếp nữa.

Cũng may, người trước mặt đã nhận lấy tấm danh thϊếp mà anh đưa, lập tức đáp lại "Được."

Thật đáng yêu.

Đồ Lương chôn chặt khát vọng sắp vỡ òa trong lòng.

Anh bình tĩnh gật gật đầu, xoay người tiếp tục đi lên lầu.

Ngược lại, Khổng Tiếu vẫn đứng ở cửa, không lập tức quay vào nhà.

Cậu nhìn theo bóng lưng to lớn dày rộng như núi của anh đồ tể, nó như lấp đầy tầm nhìn của cậu, đôi chân trần của cậu không khỏi dính vào nhau, xoắn xuýt và cọ xát.

Mãi cho đến khi người đàn ông lên nửa tầng, có thể nhìn thấy góc khuất chỗ cậu, Khổng Tiếu mới trốn vào nhà.

Đóng cửa lại, cậu dựa vào sau cánh cửa, một tay xách túi đồ vừa đặt, tay kia ôm lấy l*иg ngực đang đập thình thịch của mình rồi rêи ɾỉ.

*

Khổng Tiếu cảm thấy bản thân xong đời rồi.

Mấy ngày nay cậu đi ngang qua cửa hàng thực phẩm, ánh mắt cậu không thể nhịn được nhìn vào trong, mấy lần đυ.ng trúng ánh mắt anh đồ tể, cậu liền hoảng sợ quay đi, giả vờ như mình chỉ vô tình.

Không chỉ vậy, mỗi sáng, cậu đều đứng ở trước tủ đồ lâu hơn.

Giống như một chú công nhỏ đang soi gương làm dáng, cậu luôn đắm mình trong việc lựa chọn quần áo, cố gắng thể hiện khía cạnh hấp dẫn nhất của mình, và sau đó để cho ai đó nhìn thấy.

Khổng Tiếu bắt đầu thường xuyên đến cửa hàng đó mua thực phẩm.

Chỉ cần có thời gian, nhất định sau khi tan làm cậu sẽ đến chợ thực phẩm nhỏ đó. Mặc dù không phải lần nào cũng mua thịt, nhưng mười lần thì cậu có thể gặp anh đồ tể đến sáu, bảy lần.

Đôi khi là giao hàng, đôi khi là cắt thịt, đôi khi là chặt xương ... Thân hình cao lớn cường tráng, cơ bắp luôn lộ ra trong chiếc áo đồng phục không ngừng thu hút ánh nhìn của Khổng Tiếu.

Khổng Tiếu không biết có phải do bản thân quá nhạy cảm không.

Khi cậu bắt đầu chú ý đến người đàn ông, cậu luôn cảm thấy người kia cũng đang chú ý đến mình.

Mỗi lần ánh mắt lướt qua nhau, Khổng Tiếu luôn có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đổ dồn về phía cậu như một ngọn lửa, khiến người ta ... thân thể nóng bừng.

Hôm nay cậu tăng ca.

Rất hiếm khi Khổng Tiếu bận rộn với công việc suốt một ngày, không nghĩ được việc gì khác. Lúc công việc trong tay kết thúc, cậu là người duy nhất còn lại trong công ty.

Khổng Tiếu ngáp một cái, liếc nhìn đồng hồ và nhận ra rằng đã rạng sáng rồi.

Cậu thu dọn đồ đạc, đóng cửa đi xuống lầu, định về nhà đánh một giấc.

Mặc dù công ty chỉ cách căn hộ mà Khổng Tiếu thuê năm phút đi xe, nhưng sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, cậu phải đi bộ qua một con đường nhỏ qua bãi đậu xe rồi mới ra tới đường cái.

Đêm nay không có trăng, không hiểu sao đèn đường cũng không bật, ngoài đường tối đen nhìn hơi sợ hãi.

Là một tiểu tiên nam, Khổng Tiếu rất can đảm.

Nhưng một cơn gió lạnh thổi xuống tầng dưới khiến cậu cảm thấy hơi sợ. Tốc độ dưới chân cũng tăng lên một chút.

Cậu cầm trên tay một hộp bánh nhỏ, chính là buổi trà chiều mà cậu chưa ăn, Khổng Tiếu dự định sáng mai sẽ mang về nhà làm đồ ăn sáng. Lúc này cậu đang ôm nó trong tay, như thể đó là thứ duy nhất cậu có thể dựa vào.

Nhìn vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.

Đi thêm chút nữa là tới chợ thực phẩm rồi.

Khổng Tiếu liếc nhìn tấm biển đã tắt đèn biểu thị cơ sở kinh doanh đã đóng cửa, cậu không khỏi bĩu môi.

Tại sao lại đóng cửa chứ? Không tính cho người đi làm thêm giờ có cơ hội mua đồ nấu ăn hay sao.

Hừ.

Cho 1 sao!

Cậu vừa thầm lẩm bẩm, vừa định thu hồi ánh mắt không nhìn nữa, nhưng đột nhiên phát hiện một người đang ngồi xổm ở góc tường.

Bóng đen ngòm giống như mãnh thú ngủ gật trong đêm đen.

Không nhìn rõ mặt mãnh thú lắm, nhưng hình như có ánh đỏ kỳ dị nào đó.

Trái tim nhỏ bé của Khổng Tiếu đột nhiên nhảy lên, một loạt cảnh phim kinh dị gϊếŧ người đẫm máu hiện lên trong đầu cậu, nhất thời, cậu thấp giọng hét lên.

Hộp bánh nhỏ trong tay cậu bị bóp nát bét.

"Đừng sợ, là tôi."

Bóng đen chậm rãi đứng thẳng dậy, giọng nói trầm thấp truyền vào tai Khổng Tiếu.

Sau đó Khổng Tiếu nhìn thấy bóng dáng cao lớn vững chãi tiến lên hai bước, đi tới trước mặt mình.

Buộc cậu phải đứng nép vào một bên.

"Anh, anh, anh làm gì?"

Khổng Tiếu không kìm được cắn chặt môi dưới, run rẩy hỏi.

Trong suy nghĩ của cậu, bộ phim kinh dị gay cấn vừa rồi đã được thay thế hoàn toàn bởi bộ phim hành động mà cậu xem hôm trước (phim anh thợ máy xúc đó =)))).