Chương 31: Cảm Giác Thèm Ăn

Đêm nay thực sự là một đêm vô cùng bối rối và cũng vô cùng hạnh phúc.

Khổng Tiếu không thể nhớ bản thân đã ngủ từ lúc nào, ấn tượng cuối cùng của cậu chỉ là làm một hiệp nữa với người đàn ông trong bồn tắm, cậu bị thao tới mức không bắn ra nổi cái gì nữa, phía sau cũng bị làm đến mềm nhũn, chỉ có thể ngồi trên người đàn ông di chuyển trong vô thức.

Khi Khổng Tiếu mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rõ.

Đồng hồ sinh học dài hạn ẩn khiến cậu luôn thức dậy vào giờ này mỗi sáng, nhưng hôm nay cậu còn không muốn mở mắt chứ đừng nói là dậy đi làm.

Khổng Tiếu giống như một con mèo lười biếng lăn lộn trên giường, nhưng mới lăn được nửa vòng, cậu đã che phần eo đau nhức đến độ không dám nhúc nhích.

Hức....suýt nữa thì quên. Bông hoa mỏng manh của cậu đêm qua đã được hái rồi!

Bây giờ cậu chính là hoa cúc bị búa tạ đập nát, cảnh hoa bị nghiền nát thành mấy mảnh, chỉ còn lại phần thân vụn nát, cũng bị vắt sạch nước cốt.

Bùm!

Nhưng mà.......

Vừa nghĩ đến tình trạng củi khô lửa bốc đêm qua, khóe môi Khổng Tiếu không nhịn nổi mà toe toét.

Cậu, đồng chí Khổng Tiếu! Từ ngày hôm nay cũng đã là người được đàn ông tưới tắm qua!

Người đàn ông tưới tắm cho cậu lại chính là hình mẫu tráng hán mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm! Anh ấy là một người đàn ông với mọi đặc điểm đều phù hợp với sở thích của mình!

Trên đời này làm gì còn chuyện gì tốt hơn nữa!

Khổng Tiếu vùi mình trong chăn bông cười trộm tận hai lần trước khi gọi tới công ty xin phép nghỉ. Trước đây cậu luôn làm việc chăm chỉ và tận tâm, rất nhiều kỳ nghỉ phép cũng không nghỉ, bây giờ đã phát huy tác dụng rồi.

Và, nghĩ về trận chiến đêm qua, Khổng Tiếu thực sự cảm thấy cơ hội xin nghỉ phép trong tương lai ... chắc chắn còn rất nhiều!

Hí hí.

Xin nghỉ xong, Khổng Tiếu mới muộn màng nhận ra, bản thân hiện giờ - đang nằm trong căn phòng ngủ bị hỏng khóa cửa hôm qua?!

Hơn nữa, trong phòng giờ chỉ có mình cậu?!

Vừa phát hiện việc này, Khổng Tiếu chỉ hơi giận dỗi Đồ Lương. Bởi bây giờ trên người cậu rất sạch sẽ, hẳn là đã được anh tắm sạch sau khi ngủ, còn mở khóa phòng ngủ giúp cậu rồi bế cậu vào nữa.

Nhưng rồi sự thật thứ hai đang hiện lên trước mắt khiến khuôn mặt Khổng Tiếu bỗng dưng chù ụ.

Tên kia, cái tên họ Đồ kia, xong việc liền kéo quần rời đi hả?!

Coi cậu là cái gì chứ?

Nghĩ bản thân mình chỉ hái hoa bên đường sao hả?!

Chết tiệt!

Tiểu tiên nam siết chặt nắm đấm.

“Đồ Lương!”

Cậu đấm mạnh lên tấm đệm và nói, "Anh đợi đó cho tôi........"

Nhưng Khổng Tiếu còn chưa kịp đe dọa xong, cửa phòng ngủ đã bị mở ra từ bên ngoài.

Một thân hình cao lớn vạm vỡ mặc tạp dề hoạt hình gần như mắc kẹt ở cửa, như thể sắp chặn hết cửa phòng ngủ của cậu vậy.

“Tiếu Tiếu, em gọi anh sao?”

Khóe mắt anh hơi có quầng thâm, nhưng ánh nhìn lại sáng rực, chẳng hề có chút mệt mỏi nào.

“Anh......."

Giọng nói hung hăng của Khổng Tiếu vừa rồi đột nhiên trở nên yếu ớt, "Anh không rời đi sao." “Anh.....sợ em không khỏe, định chờ khi em tỉnh lại mới rời đi.”

Đồ Lương ấp ủng nói.

Thực ra, ban đầu anh cũng định rời đi.

Sau khi giúp Khổng Tiếu tắm rửa, anh liền ôm cậu đến ghế sofa để cậu nằm xuống, sau đó nhặt chiếc tua vít dưới bàn cà phê nãy giờ không ai để ý lên, thầm nghĩ muốn giúp bé công nhỏ mở cửa phòng ngủ.

Sau đó..........

Anh quay đầu nhìn người đang ngủ trên sofa, lại nhìn trên thân Khổng Tiếu chỉ phủ duy nhất chiếc áo đã bị xé rách để tránh gió, Đồ Lương cảm thấy mình không xứng có được một bảo bối nhỏ quý giá như vậy. Có lẽ đêm nay bé công nhỏ chỉ nhất thời cao hứng, sáng mai thức dậy sẽ chỉ vào anh mà quát mắng cũng nên.

Anh chẳng qua chỉ là một tên đồ tể bán thịt.

Không có tiền, cũng chẳng có địa vị. Ngoại trừ thân xác thô mãnh này, anh chẳng có gì xứng đáng với bé công đáng yêu đó.

Trước kia, anh vẫn bí mật theo dõi cậu, bản thân cũng cảm thấy thỏa mãn si mê trong lòng, giờ ước mơ đã thành hiện thực, anh cũng không còn gì hối hận nữa.

Không.........thực ra vẫn có.

Anh vẫn rất muốn chiếm hữu hoàn toàn người này.

Anh muốn cậu luôn làm nũng với mình như một đứa trẻ, mỉm cười ngọt ngào với mình, muốn sự tình cuồng dã đó không chỉ là tình một đêm, mà là một cái ôm gần gũi mỗi đêm.

Đồ Lương vặn từng con vít trên bảng điều khiển của khóa điện tử, tìm nút thủ công bên trong, ấn nhẹ rồi kết nối lại.

Cánh cửa cạch một tiếng mở ra.

Anh nhìn vào cánh cửa đã mở, trong lòng nghĩ.

Nếu như, nếu như bé công nhỏ vẫn hài lòng với thân thể của mình, nếu cậu bé dễ thương xinh xắn ấy chỉ muốn một công cụ, thì anh cũng ... sẵn lòng.

Đèn trong phòng ngủ vẫn chưa tắt, ánh sáng trắng ấm áp soi rõ mọi chi tiết trong phòng.

Vì vậy Đồ Lương nhìn thấy áo ngủ bị ném vội trên giường, tủ quần áo vừa mở ra đã biến thành một đống hỗn độn, còn có cái gì đó nữa ném ở trên bàn làm việc — nhìn thoáng qua cũng có thể biết được là hai viên pin cố ý tháo ra.

Mọi chuyện đêm nay chợt tái hiện lại trong tâm trí anh.

Đồ Lương sạc đầy hai viên pin đó.

Anh đổi ý rồi, thay vì rời khỏi căn phòng ngọt ngào y như chủ nhân của nó này, anh chỉ bước ra ngoài rồi bế bé công nhỏ đang ngủ vào, ôm lấy cậu rồi ngủ thϊếp đi, cho đến khi mặt trời ló dạng.

Anh nghĩ, có lẽ mình có thể mong đợi nhiều hơn.

Mùi cháo thơm ngào ngạt từ bên ngoài bay vào phòng ngủ, mũi cậu động động, con sâu tham ăn lập tức tỉnh dây.

Cả đêm qua cậu chẳng hề ăn gì, ả, mấy thứ kia không tính. Dù sao thì lúc này bụng cậu đang cồn cào, đói quá đi mất. Khổng Tiếu vốn dĩ muốn hỏi Đồ Lương đã nấu món gì, nhưng khi cậu ngước mắt lên lại chỉ cảm thấy ánh mắt rực lửa từ người đàn ông ấy.

Giờ phút này, trong mắt Đồ Lương, người trên giường kia chính là khối ngọc.

Anh biết mấy chuyện này từ khi thấy bạn cùng phòng xem phim, nhưng lúc đó nhìn miếng thịt trắng nốn trên màn hình, anh chẳng có phản ứng gì cả, chỉ cảm thấy nó giống với thịt lợn mà anh phải chặt mỗi ngày. Thậm chí, anh còn nghĩ cân thử xem mấy người phụ nữ đó được bao nhiêu cân.

Nhưng bây giờ, khi anh nhìn thấy người ấy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ tràn vào phòng qua những khe hở rồi hắt lên làn da trắng ngần của cậu bé, giống như được quẩn trong những dải lụa mịn màng.

Cậu cố gắng phủ chăn che bớt lại nhưng dấu vết nhào nặn trên da thịt mà anh mυ"ŧ vào tối hôm qua vẫn lộ ra, lấm tấm giống như quả mận đỏ rơi trong tuyết.

Đẹp đến nỗi anh không thốt nên lời.

Khổng Tiếu bị anh nhìn chăm chú, tâm trạng không vui vừa rồi đã được người đàn ông xoa dịu chỉ bằng vài câu nói. Lúc này trong lòng cậu chỉ có một chút tự lẫn một chút ngại ngùng.

Cậu kéo chăn bông che gần hết ngực trước khi tiếp tục nhìn người đàn ông.

Đồ Lương đang mặc chiếc tạp dề hoạt hình có sẵn trong nhà bếp, tông màu hồng phớt điểm xuyết nhiều quả dâu tây. Khi một người đàn ông nam tính và mạnh mẽ mặc bộ này bao giờ cũng có chút hài hước và tương phản manh. Đặc biệt là chiếc tạp dề của cậu có kích thước nhỏ giờ lại được kéo thẳng căng trên người anh, giống như một chiếc túi được kéo căng ra vậy.

Khổng Tiếu mím môi định cười với anh, nhưng đôi mắt cậu lại vô thức nhìn xuống.

Sau đó, cậu thấy phần chính giữa của chiếc tạp dề, một trong những quả dâu tây đỏ, đang từ từ chuyển từ hai chiều sang ba chiều.

"....."

Khổng Tiếu nhanh chóng dời mắt đi nơi khác.

Nhưng chỉ sau vài giây, cậu từ từ lùi lại, cắn chặt môi dưới, ngón tay ngoắc ngoắc Đồ Lương.