Chương 4: Thuốc

CHƯƠNG 4:

“Cậu còn muốn đi theo mình bao lâu nữa?” Tô Ly dừng bước, quay lại nhìn thiếu niên. Dưới ánh đèn, quanh người cậu ta như toả ra quầng sáng. Một người một mèo cứ vậy mà nhắm mắt nhắm mũi đi theo cô, trên đường người qua kẻ lại, thỉnh thoảng sẽ có một vài người tò mò nhìn qua họ. Làn sương mỏng như dịch chuyển theo cậu ta, Tô Ly phát hiện mỗi khi cậu ta xuất hiện luôn có sương mù kèm theo.

Vừa rồi khi không thể cử động được cô cứ nghĩ là phản ứng của cơ thể vì cái hôn bất ngờ, nhưng khi tỉnh táo lại thì là do cô không thể điều khiển được cơ thể mình. Sau khi cậu ta cướp lấy viên kẹo trong miệng cô thì nhanh chóng buông ra. Điều đó làm cô khá xấu hổ, buồn bực và cả sợ hãi nữa. Vì sao cô lại không thể cử động? Ý thức của cô vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể lại không nghe lời. Trong miệng là mùi vị kẹo trái cây và một mùi hương không rõ. Tô Ly chợt nhớ lại lần trước cũng là như vậy, khi thiếu niên lại gần, trên người cậu ta như có một mùi hương nào đó, giống như là mùi hoa vậy.

Mùi hoa??? Trên người một nam sinh tại sao lại có mùi hoa nồng đến vậy? Cậu ta giống như một làn sương làm người ta nhìn không thấu, hoảng hốt vô cùng. Tô Ly cố gắng bỏ qua cảm giác ngại ngùng của mình, nhìn thẳng cậu: “Vừa rồi cậu đã làm gì cảnh sát Giang?”

“Hả?” Phía sau truyền đến tiếng nói thanh lạnh của cậu, âm cuối hơi cao có vẻ chẳng mấy để ý.

“Đến cùng cậu là ai?” - Cậu ta rất ngoan ngoãn mà trả lời: “Tôi tên Lục Linh”

Tô Ly ngừng lại, trong mắt là vẻ sợ hãi. Hơi do dự một lát nhưng cô vẫn cố hỏi: “Cậu rút cuộc là…. thứ gì?”. Thiếu niên qua, Tô Ly nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của cậu. Con ngươi của thiếu niên có vẻ lớn hơn so với người bình thường một chút, màu rất đậm lại như có ánh nước vờn quanh. Tô Ly lo lắng, siết mạnh bàn tay.

Thiếu niên lại chẳng thèm để ý đến câu hỏi của cô, thấy cô không đi tiếp cậu cũng ngừng chân ngồi xổm xuống bên A Quất. A Quất ở gần cậu có vẻ rất ngoan. Mà có thể là không phải nó bỗng trở nên ngoan ngoãn mà do đối phương quá mạnh. Tô Ly còn có thể thấy được lông toàn thây nó đều dựng lên như một quả cầu nhỏ. Đó là phản ứng bản năng của động vật khi gặp phải nguy hiểm cực độ. Vừa rồi khi thiếu niên buông cô ra, cảnh sát Giang đã để ý thấy, từ khả năng nghiệp vụ nhạy bén của mình anh ấy tiến đến to tiếng bảo cậu ta dừng lại. Trong khoảnh khắc đó, Tô Ly thấy cậu từ từ nâng tay lên, lại là một đám sương mù ngưng tụ trên tay cậu. Tô Ly không biết vì sao mình lại có cảm giác kì lạ như vậy, rõ ràng người trước mắt chỉ là một thiếu niên bằng tuổi cô nhưng lại mang đến cảm giác nguy hiểm cùng cực. Thậm chí là khi cậu ta giơ tay hướng về phía cảnh sát Giang có thể anh ấy sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm vô cùng. Nhưng không biết vì sao cậu ta lại không làm gì.

Mà cô giống như bị ngốc vậy, nắm lấy tay cậu ta mà kéo xa khỏi Giang Dịch. Còn không kịp chào anh ấy một câu, chỉ kịp thấy sự kinh ngạc lướt qua trên mặt anh.

____________

“Tôi không biết”. Tô Ly cứ nghĩ cậu sẽ không trả lời, ngơ ngác nhìn về phía cậu: “Cậu nói gì cơ?”

Thiếu niên buông A Quất ra, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, dáng vẻ mờ mịt.

Cậu ta nói: “Cô rất dũng cảm” - Tô Ly: “…”

Lục Linh có vẻ mất kiên nhẫn, cậu không chấp nhận người khác nói chuyện với cậu như vậy. Tuy rằng không thể nhớ nhiều chuyện xảy ra trước đây nhưng ký ức khắc sâu trong lòng cậu mách bảo rằng trước đây chưa từng có ai dám nói với cậu bằng thái độ đó. Kết cục của những kẻ đó đều tan biến thành sương khói trong lòng bàn tay cậu, thỉnh thoảng tâm trạng tốt thì sương mù sẽ thay bằng những con đom đóm. Cậu thích những thứ phát sáng. Nhưng những con đom đóm đó lại không quá thú vị chỉ đủ dùng để gϊếŧ thời gian. Nhưng đối với cô gái trước mặt, Lục Linh lại kinh ngạc phát hiện mình lại có thể chịu đựng cô hơn những người khác. Có thể là bởi vì cảm giác mà thứ bánh hôm trước cậu được ăn. Cậu thích những thứ mang vị ngọt. Bánh kem cũng được, kẹo trái cây cũng được, kể cả…..

Lục Linh đưa mắt lướt đến đôi môi mềm mại của cô gái. Ngón tay trắng trẻo của cậu đặt tại khoé môi, đôi mắt Lục Linh hơi tối lại, so với bánh kem, hình như có thứ còn mang theo vị ngọt ngào hơn cả. Vậy nên mới không khống chế được mà để lại hơi thở trên môi cô. Dính phải hơi thở của cậu sẽ khiến cho một số thứ khó chịu thậm chí là sợ hãi.

Lục Linh hơi nhíu mày, đôi mắt đem sâu thẳm đầy vẻ mê man, cả không gian quanh đó như tĩnh lại.

Tô Ly nghe thấy thiếu niên hỏi: “Bánh kem ở đâu?”.

____________

Gần đây chuyện làm ăn không tốt, nhưng hôm nay thì khá hơn. Tô Tình Tình đang bận tính tiền, không khỏi nhìn về thiếu niên đang ngoan ngoãn ăn bánh kem ở bên kia. Mấy cô bé đang xếp hàng chờ tính tiền nhỏ giọng bán tán với nhau.

“Nam sinh kia nhìn thật đẹp trai, không biết là học trường nào nhỉ?”

“Hình như là trường trung học phía Đông thuộc đại học Z”

“Sao cậu biết vậy?”

“Áo sơ mi bên trong hoodie đó, áo mơ mi may chỉ vàng ở cổ, là khu Đông của trường đại học Z còn gì”

“Thật kỳ lạ, vì sao cậu ấy lại mạc áo sơ mi bên trong hoodie vậy? Không thấy lạ ạ?”

“Chắc là trào lưu?”

“Trào lưu kiểu gì vậy chứ! Hahaha…!”

“Này này, không biết cậu ấy với nữ sinh kia là sao nhỉ?”

Mấy cô gái nhìn về phía Tô Ly đang gói bánh cho khách mà tiếc rẻ: “Chắc là đang quen nhau rồi”

Đến lúc các cô tính tiền vừa đúng lúc Lục Linh ăn xong chiếc bánh kem, bỗng cậu ngước mắt lên nhìn, mấy cô gái nhỏ liền đỏ mặt. Tô Tình Tình tính tiền cho mấy cô bé mà thầm buồn cười, trong lòng lại có chút hâm mộ tuổi trẻ đầy sức sống đó. Nói mới thấy kỳ lạ, cô cháu gái của bà từ trước đến nay tính tình không thích giao tiếp, cũng không có bạn bè gì. Hôm nay bỗng nhiên đưa về một người, lại còn là một thiếu niêm rất đẹp trai nữa làm Tô Tình Tình rất tò mò. Bà không tin cô cháu gái chỉ biết cắm đầu vào học của mình sẽ học theo người ta yêu đương gì đấy, nhìn dáng vẻ của hai đứa cũng không giống như những đôi đang yêu nhau.

Tô Tình Tình lắc đầu, chờ vị khách cuối cùng rời khỏi của hàng thì trời cũng đã tối đen.

“Ly Ly”

“Sao vậy dì?”

“Con chưa ăn cơm đúng không?” Tô Tình Tình chỉ lên lầu mỉm cười: “Chiều nay dì làm thử pizza, ăn cũng không tệ, con đưa cho bạn cùng ăn đi”. Tô Ly đang dọn bàn, không nói gì.

“Hiếm lắm con mới đưa bạn về một lần, vừa rồi trong tiệm bận cũng chưa nói chuyện được gì cả”. Bà tháo khẩu trang xuống, làm như muốn bước tới chỗ Lục Linh.

Tô Ly vội găn bà lại, Tô Tình Tình khó hiểu nhìn cô, Tô Ly nói: “Không cần đâu gì, cậu ấy sắp đi rồi”.

“Đi gì chứ? ở lại cùng ăn tối luôn”.

Lục Linh tai rất thính, nghe thấy câu chuyện của hai người, cậu thật thà mà hỏi: “Pizza là cái gì?”

Tô Tình Tình: “…”

Tô Ly chống trán, không cần ai giải thích, Lục Linh mặt vô cảm nói: “Tôi muốn ăn Pizza”. Đầu Tô Ly toàn là vạch đen. Người này ăn chùa đến nghiện luôn rồi à? Rõ ràng mới nói ăn bánh kem xong là đi ngay mà. Tô Tình Tình lại không quá để ý, ôm lấy vai Tô Ly nở nụ cười. Cô muốn ngăn cản nhưng Tô Tình Tình đã quyết định đưa hai người lên trên lầu. Bà nhìn thời gian, đã hơn 8h tối. Bình thường bây giờ người bà đang quen đã đến rồi, chờ bà đóng cửa hàng hai người sẽ đến công viện gần đó đi dạo. Người trưởng thành đối với chuyện yêu đương tất nhiên không giống như học sinh được, trong nhà có một cô gái nhỏ nên cũng có chỗ không tiện. Tô Tình Tình lâu lâu sẽ đến ngủ lại ở trung cư của Nguỵ Nguyên trong thành phố.

Nguỵ Nguyên năm nay hơn 40 tuổi, là một bác sỹ, gia đình ở Giang Nam. Sau khi tốt nghiệp đại học Z thì ở lại công tác tại thành phố, đã từng quen biết một người bạn gái nhưng người ta không thích công việc của Nguỵ Nguyên quá bận rộn, đã bàn tới chuyện cưới xin rồi nhưng cuối cùng cũng không thành. Không cần phải hỏi thì Nguỵ Nguyên chính là người bị đá. Mới đầu Tô Tình Tình quen Nguỵ Nguyên cũng bởi cảm giác có chút thương hại. Một người đàn ông văn nhã, có một công việc ổn định làm người ta hâm mộ, gia đình đàng hoàng tất nhiên sẽ khiến nhiều người để ý. Nhưng Nguỵ Nguyên lại là một người tử tế và nặng tình, quen biết yêu đương với bà lấy mục đích là kết hôn, chuyện này làm cho Tô Tình Tình rất bất ngờ và ngọt ngào trong lòng.

Phụ nữ sau 30 tuổi dù suy nghĩ thực tế hơn rất nhiều nhưng vẫn luôn ôm khát vọng đối với hôn nhân. Tô Tình Tình nói ra điều mình luôn mong muốn và Nguỵ Nguyên chấp nhận cùng thực hiện những kỳ vọng đó cùng bà. Bà thậm chí còn nghĩ chờ hai người thân mật hơn thì chuyện đám cưới cũng là điều hiển nhiên. Bà từ cô Tô sẽ trở thành Nguỵ phu nhân. Tô Tình Tình nghĩ đến đó trên mặt không ngăn nổi nụ cười. Nhưng bà lại không hề biết, bạn trai của bà - Nguỵ Nguyên đã ở ngoài tiệm hơn một tiếng đồng hồ. Nhưng ông ta lại không có can đảm để tiến vào. Một cảm giác sợ hãi khi đối diện với nguy hiểm bao trùm ông ta, làm ông ta không dám tiến gần đến cửa hàng bánh kem, hai chân run lên bần bật.

Hơn mười phút sau, Tô Tình Tình nhận được điện thoại của Nguỵ Nguyên. Giọng người đàn ông trong điện thoại run lên nhè nhẹ cho dù ông ta đã cố kìm nén. Tô Tình Tình hỏi ông có phải không khoẻ hay không, ông ta miễn cưỡng trả lời rằng không sao. Nói chuyện một lúc, Nguỵ Nguyên hẹn bà gặp mặt ở trường học gần đó, nói rằng có đồ muốn tặng bà. Tô Tình Tình hơi chần chờ rồi đồng ý.

Trên lầu, Tô Ly mở vở ra làm bài tập. Lục Linh đã ăn hai miếng Pizza, chuẩn bị ăn sang miếng thứ ba. Cậu cũng cầm trên tay một quyển sách, cửa sổ không đóng nên những cơn gió lùa vào làm trang sách bị thổi bay lên. Tô Tình Tình lên lầu, Tô Ly nghe thấy tiếng quay qua gọi bà: “Dì nhỏ”. Động tác cầm Pizza của Lục Linh hơi ngừng lại một chút rồi cũng gọi theo: “Dì nhỏ”

Tô Ly: “…”; Tô Tình Tình: “…”

Giọng nói của thiếu niên rất hay, pha thêm chút khàn khàn càng làm người ta dễ dàng chìm đắm. Trên mặt Tô Ly bỗng nóng lên, không chịu được nữa cô liền ngừng bút mà nói với cậu: “Đừng có học theo mình”. Lục Linh lười nhác mà nhìn cô, áp dụng ngay kiến thức trong sách: “cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn” nên quyết định cúi đầu ăn tiếp không nói gì. Tô Tình Tình nở nụ cười, khó lắm mới thấy cô cháu gái này có biểu hiện của một cô gái nhỏ, bà cũng cảm thấy vui mừng: “Ly Ly, dì ra ngoài một lúc, chắc phải muộn mới về, con nhớ khoá cửa cẩn thận nhé”

Tô Ly hỏi: “Là chú Nguỵ ạ?”. Tô Tình Tình gật đầu, bà đi lấy thuốc trong cái lọ trắng đổ ra hai viên rồi uống. Lục Linh ngửi thấy thứ mùi bay trong không khí, loại mùi này làm cậu cảm thấy không thoải mái. Cậu nghiêng đầu nhìn sang lọ thuốc màu trắng trong tay Tô Tình Tình, bà đã uống hết lọ thuốc nên vứt nó vào thùng rác. Lục Linh nhìn chằm chằm lọ thuốc đó, trong đôi mắt như có sương mù chớp động.

3 giờ sáng, Tô Tình Tình say rượu được Nguỵ Nguyên ôm lên chiếc xe Cayenne màu nâu. Tô Ly từ trên tầng nhìn thấy nhanh chóng chạy xuống mở cửa.

“Ly Ly, xin lỗi con, hôm nay dì con uống hơi nhiều”. Giọng người đàn ông đầy sự tự trách, Tô Ly theo sau lên lầu, Tô Tình Tình được đặt lên giường gương mặt vẫn mang theo nụ cười.

“Dì nhỏ sao vậy ạ?”

“Hôm nay”. Người đàn ông có chút ngại ngùng, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của ông ta như sáng lên: “Hôm nay chú cầu hôn dì của con”.

Tô Ly ngạc nhiên nhìn ông ta chằm chằm. Nguỵ Nguyên xoa đầu, cười vui vẻ: “Tình Tình là một người phụ nữ tốt, chú không muốn bỏ lỡ cô ấy nên đã cầu hôn, cô ấy cũng đồng ý rồi. Cô ấy rất vui, chú nhìn cô ấy vui vẻ giống như một đứa trẻ vậy nên cũng không ngăn cô ấy uống nhiều”.

Người đàn ông chân thành nhìn Tô Ly: “Ly Ly, con không trách chú chứ?”. Tô Ly không biết cảm xúc trong lòng mình bây giờ như nào, một mặt cô muốn dì nhỏ được hạnh phúc, mặt khác cô lại thấy hai người quen biết nhau chưa bao lâu, bây giờ nói đến chuyện kết hôn có vẻ hơi nhanh. Nhưng mà đây là quyết định của người lớn, ngoài việc chúc hai người họ hạnh phúc thì cô không có lý do gì để ngăn cản. Nghĩ đến đó, Tô Ly mỉm cười: “Chúc mừng cô chú”

Người đàn ông thở nhẹ ra: “Cảm ơn con”. Tô Ly lấy nước, mặt Tô Tình Tình đỏ ửng không giống bình thường mà như người bị sốt vậy, cô cẩn thận dùng khăn lau mặt giúp bà. Ngoài cửa sổ là một vầng trăng khuyết, phía xa là bóng cây ngô đồng lắc lư, trong khoảnh khắc Tô Ly cúi đầu, trên giấy dán tường màu trắng như xuất hiện bóng thứ gì đó, nhìn kỹ lại thì giống như là hai cái xúc tu thật dài lay động theo bóng cây. Hai cái xúc tu như hai con rắn lớn in lên mặt tường tiến gần đến cần cổ trắng trẻo hở ra của Tô Ly.