Chương 2: Nụ hôn

CHƯƠNG 2

Khi nói, khuôn mặt Tô Tình Tình ánh lên màu hồng nhạt, đuôi mắt thêm vẻ quyến rũ. Tuy rằng chỉ là thoáng qua nhưng niềm vui trên mặt thì không thể giấu nổi. Tô Ly nhớ tới người đàn ông mấy ngày nay thường xuất hiện ở tiệm bánh, quần áo chỉnh chu, đẹp trai nho nhã. Mỗi lần người đó đến, dì nhỏ đều rất vui, thậm chí là ngày càng để ý ngoại hình của mình. Tô Tình Tình khi còn trẻ cũng từng trải qua nhiều mối tình, nhưng đều không có kết quả. Sau này bà cũng không còn hi vọng vào hôn nhân nữa, tập trung tất cả cho sự nghiệp. Đối với đàn ông, có thể nói Tô Tình Tình ghét bỏ vô cùng, mà Tô Ly ở chung với dì, mưa dầm thấm đất nên vẫn luôn giữ khoảng cách với nam sinh. Bây giờ nhớ tới người đàn ông kia, trong lòng Tô Ly có cảm giác phức tạp.

Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chuyện của người lớn, cô không có lập trường nào để xen vào. Huống hồ nhìn người đàn ông kia cũng lịch sự đáng tin, nụ cười cũng rất ấm áp, cho dù dì nhỏ có thích cũng là bình thường. Trong lúc cô còn đang mải suy nghỉ, Tô Tình Tình nhận điện thoại: “…. Không sao, không sao, chúng tôi có thể giao đến tận nơi. Địa chỉ của anh ở đâu? Ngay bây giờ sao? Được, anh chờ một lát.”

7h30, bóng tối bao trùm, mưa cũng đã ngừng.

“Dì nhỏ, con đi đây”

Tô Tình Tình bước ra, Tô Ly nhận lấy hộp bánh từ tay bà: “Nhà cô Lý số 117 đường Đông Minh phải không ạ?”

“Đúng rồi” - “Con đi đây”

Tô Tình Tình nhìn cô rồi gọi lại: “Trời tối rồi, một mình con ra ngoài không sao chứ?”

Tô Ly cười: “Không sao đâu, có đèn đường mà, hơn nữa còn là khu nhà giàu, an ninh tốt, sẽ không có chuyện gì đâu”

“Nhưng mà….”

“Chú kia một lát nữa sẽ tới có đúng không ạ?” Tô Ly đổi giày, xách balo, Tô Tình Tình nghe cô nói như vậy, khuôn mặt đỏ lên, Tô Ly nghiêng đầu nhìn bà, chớp chớp mắt nói: “Dì nhỏ cố lên”.

Tô Tình Tình sửng sốt, khẽ mắng: “Con bé này, nói lung tung cái gì vậy?”

Tô Ly vừa ra đến của, Tô Tình Tình gọi cô lại, thêm vào giỏ mấy cái bánh kem nhỏ: “mang cho A Quất”. A Quất là con mèo hoang sống ở gần đây, mấy năm trước xảy ra vụ hoả hoạn, nay mà có A Quất đánh thức Tô Tình Tình dậy mới thoát nạn. Từ đó Tô Tình Tình thường mang những cái bánh còn dư lại trong tiệm cho A Quất. “Nhớ về sớm nhé”. Tô Ly ngoan ngoãn gật đầu, mang theo giỏ bánh ra ngoài.

……………………

Vừa ra khỏi khu nhà, Tô Ly liên nghe thấy tiếng khóc cách đó không xa, cô nhìn qua thấy hai người cảnh sát đang khuyên nhủ một cô gái, Tô Ly thấy mảnh khăn lụa màu trắng, cô nghĩ chắc cô gái đó có người nhà mới qua đời. Cô gái kia nức nở “….. nó còn nhỏ như vậy, cuộc sống vừa mới bắt đầu, vì sao những điều như vậy lại xảy ra với nó chứ”. Hai người cảnh sát không biết nói gì, chỉ biết hứa sẽ dốc toàn lực để tìm ra thủ phạm. Tô Ly đi xuống lầu, trong khu nhà có người xì xào: “Thật tội nghiệp, vừa mới 18 tuổi, hết năm nay là thi đại học rồi vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy”

“Còn không phải sao. Nghe nói là thảm lắm, lúc tìm được cô bé chỉ còn là mấy mảnh thi thể không trọn vẹn, bà nói xem là ai độc ác như vậy, đã làm hại người ta rồi, đến cả thi thể cũng không tha”.

“Gần đây đúng là xảy ra đủ chuyện đáng sợ, tôi chẳng dám cho con bé nhà mình ra đường buổi tối nữa” - “Haiz!”

Tô Ly xách theo mấy cái bánh kem lên lầu, có người đi theo cô, là một nam sinh mặc đồng phục xanh đen, Tô Ly nhìn theo, vừa lúc cậu nam sinh đó cũng nhìn lại, mặt mày cậu ta thanh lãnh nhưng đôi mắt lại cực kỳ đẹp, tròng mắt như loại ngọc lưu ly màu hổ phách quý giá nhất.

“Tiểu Yển về rồi à?” có người mở lời chào hỏi. Cậu ta đáp lại. Một cậu bé đi theo sau ngọt ngào gọi: “Chào anh Giang Yển”. Nam sinh cúi người, lấy tay xoa nhẹ đỉnh đầu cậu bé rồi khẽ cười.

“Lần trước cũng nhờ có viện trưởng Giang thằng nhóc nhà bà mới qua khỏi” Bà Đinh vô cùng cảm kích nói, bà lão đã nói chuyện là liên miên không dứt, tính tình cậu nam sinh lại rất tốt, cứ vậy đứng nghe bà nói. Cậu bé lại không chịu nổi bà mình cứ nói mãi nên tự mình chạy tới chạy lui trên cầu thang. Tô Ly cũng đang bước xuống, cậu bé không đẻ ý bổ nhào về phía cô làm cô mất thăng bằng ngã về phía sau. Tay cô bị nắm lấy, bàn tay rất lạnh làm Tô Ly rùng mình: “Cẩn thận”

Cô nhìn về phía cậu nam sinh. Như nhận ra điều gì đó, chưa chờ cô định đứng vững cậu nam sinh đã buông tay cô ra: “Xin lỗi”

Tô Ly: “….. không sao”. Im lặng một chút, Tô Ly lên tiếng: “Cảm ơn”

Cậu nam sinh nhìn cô chằm chằm, đôi mày hơi nhíu, sau đó khẽ cười: “Không có chuyện gì”. Bà Đinh kéo cậu bé đến chỗ cô xin lỗi, Tô Ly nói không sao, sau đó bà còn dặn dò Tô Ly phải cẩn thận, Tô Ly cảm ơn bà. Giang Yển cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình như đang nghĩ gì đó rồi nhìn theo Tô Ly đang dần đi xa. Một lát sau, cậu chắp hai tay về sau nghiêng đầu mỉm cười.

……………………………

“Miêu………” A Quất ngồi ở bên góc đường tập trung liếʍ bánh kem. Bên ngoài khu nhà xa hoa đèn đường vô cùng sáng, thỉnh thoảng còn có những chiếc xe tư nhân chạy vào gara. Sau cơn mưa, con đường cũng nhanh chóng khô nước, bên cạnh bồn hoa là một hàng ghế dài, Tô Ly ngồi xuống ghế nhìn A Quất ăn bánh. Đèn đường trên đỉnh đầu bỗng chớp lên, không biết từ khi nào, sương mù lại tràn ngập. Có tiếng bước chân đi lại gần, Tô Ly nhìn về phía tiếng bước chân. Cách đó không xa giống như có hai bóng người đang đứng gần nhau, loáng thoáng có tiếng cầu xin, nghe tiếng thì như là một nam sinh. Tô Ly đứng lên, sương mù gần đó cũng tản ra theo động tác của cô. A Quất kêu lên mấy tiếng, có vẻ như cảm thấy có điều nguy hiểm, lông trên người nó dựng đứng hết lên.

“Phanh___” 1 đàn đom đóm bay ra từ làn sương mù như một chùm pháo hoa nở trong đêm tối. Tô Ly ngẩn người. Lại là đom đóm? Sương mù dần tan, thiếu niên bước tới. Tô Ly thấy cậu ném bộ đồng phục màu xanh đen mặc trên người sang một bên, trên người cậu ta mặc một bộ quần áo một màu đen, áo hoodie liền mũ nhìn có vẻ hơi cũ. Thiếu niên nhìn về phía cô, dưới ánh đèn, làn da cậu ta trắng đến gần như trong suốt nhưng tròng mắt lại đen đặc như màn đêm. Đó là một khuôn mặt cực đẹp, bên khoé môi còn có vết xanh tím, có vẻ như là bị đánh.

Tô Ly nhìn về phía sau cậu. Chỉ có một mình cậu ta? Sương mù đã tan hết, bây giờ Tô Ly mới nhìn rõ được mọi thứ, đúng là phía sau cậu ta không có ai, chỉ có một mình. Nhưng mới vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy bóng dáng của hai người. Trái tim Tô Ly như muốn vọt lên cổ họng, cô muốn rời đi nhưng hai chân lại như không có sức, không thể nhúc nhích được. Nhìn sang A Quất, vậy mà nó cũng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có bao trùm lấy Tô Ly. Cậu ta ngồi xuống trước mặt A Quất rồi vươn tay ra, Tô Ly không biết lấy đâu ra dũng khí mà mở miệng ngăn cậu ta lại: “Cậu đừng động đến A Quất”

Thiếu niên ngẩn đầu lên nhìn cô, Tô Ly đã sợ đến cực điểm, cơ thể không thể hoạt động. Đôi mắt cậu ta chăm chú nhìn vào cô, trong đôi mắt đen phảng phất sự mê man và ngây thơ: “A___ Quất?”. Cậu ta mở miệng nói chuyện, âm thanh có vẻ hơi ngập ngừng như người không nói sõi.

“Xin cậu đừng làm gì A Quất”.

“Đây là ___ cái gì?” Cậu ta như một đứa trẻ không rảnh thế sự, đôi mắt nhìn chăm chú vào cái bánh trước mặt A Quất. Ngón tay trắng trẻo chạm vào lớp kem bơ phủ trên bánh rồi đưa mắt nhìn cô.

Tô Ly: “…..”

A Quất liếʍ liếʍ bơ trên cái bánh, Thiếu niên biết hành động đó có nghĩa là ăn. Cậu ta học theo dáng vẻ của A Quất, quỳ nửa người trên mặt đất dí sát mặt vào cái bánh kem bơ. Tô Ly nhìn mà đầu đầy vạch đen. Có thể là do cảm thấy đồ ăn của mình bị người ta cướp mất nên A Quất liền vươn móng vuốt cào về phía thiếu niên. Cậu ta không thèm để ý mà giơ tay lên, Tô Ly chỉ sợ cậu ta đập một phát chết A Quất vội nói: “Này, cậu đừng làm gì A Quất, mình… chỗ này của mình có bánh kem này, mình cho cậu ăn nhé”.

“Bánh____ kem?”

Tô Ly chỉ chỉ vào số bánh còn lại trên ghế, thiếu niên hạ tay xuống. Bây giờ Tô Ly mới phát hiện ra cô đã có thể hoạt động trở lại, cô xoay người lấy bánh kem cho thiếu niên đang đứng bên cạnh: “Cho cậu”. Cậu ta ngẩn người nhận lấy cái bánh định há miệng cắn.

Tô Ly nghẹn họng mở to mắt nhìn cậu ta định gặm luôn cả hộp giấy gói bên ngoài: “chờ một chút”. Cậu ta nhìn thẳng về phía cô, Tô Ly luống cuống tay chân, cô chưa từng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy bao giờ, nhất là người nhìn lại là một cậu thiếu niên tuổi xấp xỉ bằng cô. Cố gắng không để ý đến cái nhìn của cậu ta, Tô Ly từ từ mở hộp bánh ra, thiếu niên nhìn chăm chú động tác của cô. Thấy cô dùng cái muỗng nhựa múc một miếng bánh kem cho vào miệng, cậu ta cũng học theo cô, có vẻ cậu ta rất thích hương vị chiếc bánh nên ăn liên tục không ngừng, rất nhanh đã ăn xong chiếc bánh. Như chưa đã thèm, cậu ta hơi chau mày nhìn về phía Tô Ly. Tô Ly vốn không thích bánh kem loại này lắm nên lúc nãy chỉ ăn một miếng làm mẫu cho cậu ta, khoé môi cô còn dính một chút kem bơ còn sót lại cũng không để ý.

Bỗng cô thấy trước mắt tối sầm, cậu thiếu niên cúi đầu, môi dừng lại trên khoé môi cô. Tô Ly ngạc nhiên mở to hai mắt, vị ngọt của kem bơ tan trong miệng thiếu niên quyện với mùi hương lạ kỳ nào đó. “Lục Linh” - cậu ta đột nhiên lên tiếng, giống như là một nghi thức, cũng giống như là một lời hứa nào đó. “Bọn họ gọi tôi là Lục Linh”.