Chương 14: Hoá bướm

CHƯƠNG 14: Hoá bướm

Tô Ly không nghĩ cậu sẽ làm vậy, cậu ngậm viên kẹo màu cam trong miệng, khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn cô: “Đây là cái gì?”

“Cậu buông tôi ra.” Tô Ly đỏ mặt muốn rút tay về, lòng bàn tay như bị bỏng. Lục Linh liền nghe lời buông cô ra. Tô Ly nắm tay lại, không dám nhìn thẳng cậu. Lục Linh nhìn cô khó hiểu, đôi mắt đen nhánh sương mù dập dờn.

“Vì sao lại đỏ mặt?”

Tô Ly: “……” đây đúng là ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, tự làm tự chịu. Phía sau có tiếng ho nhẹ, Tô Ly lập tức quay đầu lại.

Giang Dịch vừa đến, tay cuộn lại đặt ở bên môi, Tô Ly biết anh đã nhìn thấy hết rồi, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cũng may Giang Dịch không hỏi gì thêm, tự nhiên chào hỏi họ. Khi nhìn về phía Lục Linh, Giang Dịch tò mò mà đánh giá, Lục Linh đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh ta không thèm để ý, chỉ tập trung ăn đống kẹo nổ còn thừa, cảm nhận những viên kẹo ở khoang miệng nổ tan ra.

“ Cảnh sát Giang.” - Giang Dịch hoàn hồn: “Tô Ly, em nói có đồ muốn giao cho tôi, là cái gì vậy?”

“Là cái này.” Tô Ly cầm lọ thuốc đưa ra nói: “Cảnh sát Giang, có thể phiền anh tìm người kiểm tra thành phần của lọ thuốc này không?”

“Thuốc này là……” - “Là thực phẩm chức năng đang khá tịnh hành gần đây.”

Cửa hàng tiện lợi nhiều người qua lại không tiện nói nhiều, Giang Dịch nhìn ra cô bé muốn nói lại thôi “Chúng ta đến chỗ khác nhé?”

“Đi đâu ạ?” - “Trên xe của anh.”

Tô Ly nhìn ra chiếc xe của anh dừng ở cửa rồi đồng ý. Cô biết Lục Linh không thích không gian kín, cũng không thích tiếp xúc với người lạ nên cô mua bánh mì cho cậu rồi dặn cậu chờ một lát.

…………………

“Cảnh sát Giang , anh có tin có quái vật trên đời không?”

Giang Dịch sửng sốt. Tô Ly xoa tay: “Em biết chuyện này có lẽ rất hoang đường, nhưng mà em vẫn cảm thấy chuyện lần trước ở trong phòng vệ sinh nữ có lẽ có liên quan đến loài động vật biến dị nào đó”. Giang Dịch im lặng, thực tế mấy ngày nay luôn xảy ra những chuyện kỳ lạ, rất nhiều việc đã vượt qua khả năng nhận thức của anh. Những thiếu nữ đột nhiên mất tích, những bộ phận cơ thể không được đầy đủ của nam sinh, chất nhầy của loại côn trùng không biết tên. Vô số thông tin, chứng cứ kỳ lạ làm anh hoang mang. Giang Dịch là người theo thuyết vô thần, làm cảnh sát bao năm cũng làm anh không tin vào những thế lực siêu nhiên. Nhưng những chuyện khó có thể giải thích được như đang nói với anh rằng, trong thế giới rộng lớn này, có nhiều thứ chưa từng được biết không có nghĩa là chúng không tồn tại.

“Em nghĩ rằng có giống loài biến dị nào đó vì sinh sản mà tạo nên những thảm kịch này” Tô Ly đem những gì trong khoảng thời gian này chính mình nhìn thấy nghe thấy sắp xếp lại rồi nói với Giang Dịch. Cô không biết nên tin tưởng ai, có một số chuyện cô cũng còn đang không hiểu.

Giang Dịch nhướng mày: “Đom đóm sao?”. Tô Ly gật gật đầu. Giang Dịch nhớ tới lần trước từ vụ án của Đinh Bằng thu thập được một ít chất nhầy, là chất dịch có trong cơ thể đom đóm, tuy chỉ để lại một lượng nhỏ và cũng không hoàn toàn ăn khớp nhưng nếu như lời Tô Ly nói, đó là một giống loài tiến hóa và đã biến dị thì mọi chuyện cũng là có thể lý giải. Giang Dịch lâm vào trầm tư.

Hai người nói chuyện với nhau đều mang theo một chút giấu giếm và bí mật, không bao lâu sau thì kết thúc. “Thuốc này anh sẽ tìm chuyên gia tiến hành kiểm tra, cũng sẽ điều tra nơi sản xuất ra loại thuốc này. Cả chuyện em nói về loại động vật biến dị anh cũng sẽ lưu ý”.

Giang Dịch nhìn vào đôi mắt cô: “Tô Ly, cảm ơn em” - “Chuyện em nên làm mà”

Sau đó, cô đưa cho Giang Dịch một tấm ảnh rồi chỉ vào người đàn ông trên đó nói: “Cảnh sát Giang, phiền anh điều tra một chút về người đàn ông này.” - “Hắn ta có liên quan gì đến những việc này sao?”

Tô Ly lắc đầu: “Em không biết.”

Giang Dịch không hỏi nhiều, chỉ nhận lấy ảnh chụp gật đầu đồng ý: “Yên tâm đi. Có kết quả anh sẽ báo với em.”

Tô Ly nói cảm ơn rồi mở cửa xe, Giang Dịch gọi cô lại: “Tô Ly! Người đi cũng với em——”

Tô Ly mỉm cười: “Cậu ấy không liên quan gì cả.” Tạm dừng một lát, Tô Ly nhớ tới Tô Tình Tình thường bảo họ là người một nhà, ba người sống nương tựa lẫn nhau, tuy rằng cô cảm thấy buồn cười, nhưng trải qua những chuyện gần đây lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Tô Ly nói: “Lục Linh là người nhà của em.”

………………

Trên đường về trời đổ cơn mưa, gió thu lạnh lẽo thổi. Tô Ly không khỏi rùng mình, quần áo cô ướt nhẹp dính trên người, lạnh đến bước chân cũng chậm dần. Ven đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngang qua, cũng có những cặp tình nhân cầm ô đi bên nhau cười đùa vui vẻ.

“Ách xì ——” Tô Ly không chịu nổi mà hắt xì mấy cái. Lục Linh ngừng bước quay đầu nhìn cô. Trong bóng đêm, đôi vai cô gái gầy yếu run run. Lục Linh khó hiểu mà nhìn cô, bên cạnh có cặp tình nhân đi ngang qua, nam sinh cầm ô, nữ sinh thì nép bên người, nam sinh trêu đùa nói: “Có phải được chồng ôm liền thấy ấm hơn nhiều không?” - “Cái gì chứ?” - “Không đúng à?” Nam sinh thấp giọng nói: “Buổi tối sẽ làm em nóng cả người”, nữ sinh khuôn mặt hồng rực đấm ngực anh ta.

Thính giác và thị giác của Lục Linh đều rất tốt, tiếng trêu đùa của đôi nam nữ như ở sát bên tai cậu. Cậu nhìn Tô Ly đang run bần bật, lập tức đi qua: “Lạnh à?”

Nghe thấy giọng cậu, Tô Ly ngẩng đầu, “Cái gì?”

Lục Linh suy nghĩ vài giây, hơi hơi cúi người đem nàng ôm vào trong ngực.

Tô Ly: “???”

“Không ấm sao?” đôi tay cậu vòng qua eo của cô, khoảng cách gần kề làm cô cảm nhận được sự ấm áp của cậu dù cách một lớp áo, bàn tay cậu xoa sau đầu cô giống như là đang vuốt ve A Quất, thấp giọng hỏi cô, “Vì sao có chồng sẽ làm thân thể ấm lên?”

Tô Ly: “???”

“Buổi tối…… Sẽ làm cậu nóng cả người nhé?” Lục Linh nhìn cô không rời - Tô Ly: “……”

Cô thật nghi ngờ cậu ta đã đọc sách cấm. Trên mặt cô nóng bừng, thoáng nhìn qua đôi tình nhân bên cạnh, Tô Ly liền hiểu Lục Linh học được mấy câu đó từ đâu. Cô hơi giãy ra lại bị cậu ôm càng chặt, cậu nói sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn hoà với tiếng mưa: “Đừng nhúc nhích.”

“Lục ——”

Cậu bình tĩnh uy hϊếp: “Còn động nữa sẽ gϊếŧ cậu.”

………..

Kết quả là đến nửa đêm Tô Ly bị sốt. Tô Tình Tình tìm thuốc hạ sốt cho cô rồi đứng dậy đến phòng bếp nấu trà gừng. Lục Linh ngồi trên sô pha, trong TV đang chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng có kiến trúc trung cổ, bồ câu trắng đập cánh bay, mái vòm của giáo đường, nữ tu sĩ mặc đồ đen…. Lục Linh không chớp mắt nhìn màn hình, có những đoạn hình ảnh ngắt quãng trong đầu. Cảm giác bực bội, khó chịu lại tràn đến, đầu có chút đau. Buông điều khiển xuống, ngón tay cậu ấn ở giữa hai chân mày. Tô Tình Tình từ phòng bếp đi ra nhìn thấy dáng vẻ của cậu lo lắng mà gọi: “Tiểu Linh?”

Lục Linh giật mình, Tô Tình Tình đặt cái nổi nhỏ xuống quan tâm hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?” Bà đặt tay lên trán Lục Linh, lúc này Tô Tình Tình mới phát hiện đôi mắt đen nhánh sáng trong của Lục Linh như có làn sương. Thực là một đôi mắt đẹp nhưng cũng lộ ra cảm giác nguy hiểm vô cùng.

“Dì nhỏ”

Tô Tình Tình hoàn hồn, không rõ cảm giác của mình khi nhìn thấy Lục Linh sao lại giống như khi gặp thiên địch vậy, sợ hãi cảm đến tột cùng. Bà miễn cưỡng nở nụ cười, “Không bị sốt, con với Ly Ly cùng bị mắc mưa, dì nấu canh gừng cho các con, xua khí lạnh.”

Bà đi coi chừng nồi canh gừng, Lục Linh hỏi bà: “Canh gừng có ngọt không?” - “Canh gừng không ngọt.” Tô Tình Tình cười cười, biết cậu chỉ thích đồ ngọt nên bà dịu dàng mà xoa tóc cậu: “Nhưng mà dì có thả thêm hai viên đường phèn vô cho con rồi, con nếm thử xem.”

Lục Linh bưng ly lên nhấp một ngụm nhỏ. Tô Tình Tình bưng canh gừng đến phòng Tô Ly. Tô Ly nằm trên giường đắp chăn kín mít, cả người mơ màng. Tô Tình Tình sờ trán cô thấy đã bớt nóng liền đánh thức cô dậy: “Ly ly, tỉnh lại đi con, uống cái này xong lại ngủ tiếp.”

Tô Ly mơ màng mở mắt: “Dì nhỏ” Tô Tình Tình ngồi ở một bên đỡ cô dậy, Tô Ly nhìn đồng hồ “Sao dì còn chưa ngủ?”

“Ngủ không được, uống cái này trước đã”

Tô Ly làm nũng ôm Tô Tình Tình, nhỏ giọng nói: “Dì nhỏ, buổi tối con có thể ngủ cùng dì không?” - “Ngủ cùng dì?”

“Tương lai dì nhỏ kết hôn, con sắp không được ngủ cùng dì nữa rồi” - “Bé ngốc, nghĩ cái gì vậy?” Tô Tình Tình nhéo cái mũi của cô “Dì nhỏ kết hôn cũng đưa theo con và Tiểu Linh đi cùng. Về sau cả nhà bốn chúng ta sẽ sống cùng nhau, có chịu không?”

“Cả nhà bốn người?” Tô Ly nao nao nhìn Tô Tình Tình: “Đúng vậy, con, tiểu Linh, dì và cả chú Ngụy của con nữa. Chú Ngụy con tốt như vậy nhất định sẽ không có ý kiến gì”

Tô Ly vô ý thức nỉ non: “…… chú Ngụy”. Tô Tình Tình hôn trán Tô Ly: “Ly Ly, bây giờ dì cảm thấy mình rất hạnh phúc.”

Tô Ly trong lòng nặng trĩu, nhìn dáng vẻ tươi cười hạnh phúc Tô Tình Tình, cô im lặng rồi khẽ nói: “Vâng.”

“Dì đi đun nước, ngoan, con ngủ trước đi, lát nữa dì vô nằm cùng con”

……………….

Nhìn hai đứa nhỏ đã ngủ ngủ, Tô Tình Tình trong lòng ấm áp. Nghĩ đến cảnh sau khi kết hôn cùng Ngụy Nguyên bà sẽ mang theo Tô Ly cùng Lục Linh, cả nhà bốn người hoà thuận vui vẻ bên nhau, trên mặt Tô Tình Tình đều là hạnh phúc. Bà giặt sạch khăn lông mang ra ban công để phơi. Trên ban công chậu Dạ Lai Hương đang nở, mùi hoa ngào ngạt. Tô Tình Tình ngửi phải dạ dày như muốn quay cuồng, khuôn mặt cũng tái đi. Bà che miệng chạy hướng vào phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, sau khi Tô Tình Tình nôn xong thì rửa mặt. Bà lấy khăn lông lau mặt, ngước mắt nhìn vào trong gương như thấy màu xanh thấp thoáng trong đôi mắt.

Bóng đêm sâu thẳm, tiếng vòi nước “Tí tách” “Tí tách” rơi.