Chương 7: Không buông tay

Lúc Thiên Huỳnh bưng cái bồn xuống thì nhìn thấy Thiên Chính Dân chuẩn bị bước lên lầu.

Nhìn thấy Thiên Huỳnh, ông ấy lập tức hỏi: "Như thế nào, đã khỏe tí nào chưa?"

Thiên Huỳnh đi đến, khuôn mặt nhăn mày buồn rầu một lúc, mới nói: "Cậu ấy đang gọi mẹ."

Thiên Chính Dân đờ người ra.

"Mẹ của cậu ấy đâu?Sao không đến thăm cậu ấy?." Thiên Huỳnh thẫn thờ hỏi, vẻ mặt nghiêm túc. Thiên Chính Dân do dự hồi lâu.

"A Thiên..." Ông ấy đang thở dài.

"Tiểu Lục không có mẹ."

"Ôi..." Thiên Huỳnh nghe xong nhẹ nhàng trả lời, trên mặt lộ rõ nét khó chịu, trong chốc lát, cô ấy cúi đầu tự nói với chính mình.

"Cậu ấy giống mình."

Thiên Huỳnh thay nước xong lại đem lên, Thời Lục trong phòng đã tỉnh dậy, sắc mặt hắn trắng bệt ngồi tựa vào đầu giường, đôi mắt nhìn lên trần nhà, mắt vẫn còn đỏ.

Thiên Huỳnh lập tức đi đến, quan tâm hỏi: "Cậu tỉnh rồi?"

Thời Lục quay đầu lại, cô đối mặt với ánh mắt của hắn, nhẹ giọng hỏi một câu, "Còn khó chịu không?"

Hắn không nói chuyện, rất lâu sau mới phát ra một tiếng nhỏ từ âm mũi, "Ừm"

Hắn nhắm mắt nghiêng đầu, lấy gối che một nửa khuôn mặt, "Đau đầu."

Hắn giống như một đứa trẻ, khó chịu mà nói ra với người khác như làm nũng.

Thiên Huỳnh không khỏi mềm lòng, còn xót xa hơn khi thấy Đại Hoàng ở nhà bị ốm.

Cô bỏ thau nước xuống, lòng bàn tay đặt lên trán hắn, kỹ lưỡng cảm nhận nhiệt độ.

"Hình như còn hơi sốt, đợi lát nữa sẽ uống thuốc."

Bỏ tay xuống, ánh mắt của thiếu niên mở ra.

Xúc cảm trên trán rất mềm mại, lòng bàn tay mềm nhẹ cùng với nhiệt độ mát mẻ của bàn tay, nó giống như một khoảnh khắc trong ký ức mà hắn sắp quên.Thời Lục nhắm mắt co rút lại trong chăn, âm thanh truyền đến.

"Cậu đừng đυ.ng vào người tớ."

Thời Lục là một tiểu thiếu gia khó tính và cực kỳ khó hòa đồng, ghét nói chuyện với người lạ, không cho ai đυ.ng vào hắn, mặc dù bị bệnh nhưng vẫn không quên nguyên tắc của mình.

Thiên Huỳnh rút tay lại, nói kéo dài: "Biết rồi."

Ngày thứ hai, cơn sốt của Thời Lục giảm đi, chưa tới hai ngày là có thể tự do vận động.

Việc đầu tiên hắn làm để phục hồi tinh thần là tháo dỡ chiếc chuyển phát nhanh mà hắn mang về trước đó, Thiên Huỳnh đứng bên cạnh hắn quan sát.

Dao cắt giấy lướt qua thùng giấy, mở ra một chiếc hộp rất cao cấp, trên bao bì có in hoa văn của một chiếc máy bay hình tứ giác, Thiên Huỳnh cảm thấy quen thuộc, có chút giống... chiếc hộp mà cậu Ngô Hiểu Thiên mua cho hắn trước đây.

Mãi đến lúc Thời Lục mở toàn bộ gói đồ bên trong ra, Thiên Huỳnh mới phát hiện hai cái hoàn toàn bất đồng.

Mặc dù máy bay của Ngô Hiểu Thiên cũng là máy bay bốn góc, nhưng nó là một lớp vỏ nhựa bình thường với các bộ phận tương đối đơn giản, và nó trông giống một món đồ chơi nhỏ hơn.

Còn cái của Thời Lục...

Thiên Huỳnh không dám đưa tay lên sờ mó.

Thân máy màu trắng bóng bẩy, cánh quạt, chân đế và thiết bị giống camera ở phía dưới. Toàn bộ chiếc máy đều rất to và đẹp, thậm chí bộ điều khiển còn được trang bị màn hình hiển thị như một chiếc máy chơi game thông minh và tiên tiến.

Thiên Huỳnh nhịn không được nuốt nước bọt.

"Đây, đây là cái gì?"

"Máy bay không người lái." Thời Lục nhìn cô, đôi mắt sáng rực.

"Máy bay không người lái thực sự."

Sau nhiều lần đảm bảo, Thiên Chính Dân mới đồng ý cho hai người ra ngoài chơi lần nữa.



Thiên Huỳnh lần này không dám để hắn chạy xa nữa, chỉ ở trên một sườn dốc trên núi phía sau nhà trọ, Thiên Chính Dân ở trong sân có thể nghe thấy tiếng hắn nói chuyện.

Không gặp vài ngày, đám trẻ nhìn thấy Thiên Huỳnh lập tức bu lại vây quanh, Thư Mỹ Mỹ kéo cô ấy lại gặng hỏi: "Tiểu Huỳnh, sao lâu rồi cậu không ra ngoài vậy?"

"Cậu không ở đây, Ngô Kỳ hai ngày này đi thăm họ hàng, chúng tớ buồn chán lắm.". Đối với việc tụ tập mỗi ngày của đám trẻ mà nói, đột nhiên ít đi hai người, lập tức mất đi không ít niềm vui.

"Thời Lục bị bệnh." Thiên Huỳnh hít mũi giải thích, "Tớ ở nhà cùng cậu ấy."

"......"

"Một người lớn như vậy vẫn cần người khác ở cùng." Phương Hổ chua xót. Thư Mỹ Mỹ lập tức quan tâm nói: "A, vậy bây giờ đỡ hơn chưa? Không sao chứ."

Cô ấy nhìn về hướng Thiên Huỳnh, Thiên Huỳnh gật đầu, "Khỏe rồi."

Thật ra sáng ngày thứ hai thức dậy giảm sốt là khỏe rồi, chỉ là sắc mặt Thời Lục không tốt, Thiên Chính Dân không an tâm, để hắn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.

Hai ngày này Thiên Huỳnh dường như biến thành một con hầu, ban ngày nhường phòng thoáng mát cho Thời Lục,hắn sợ nóng không thích điều hòa nên đã chiếm chiếc quạt nhỏ của Thiên Huỳnh,bá chiếu luôn địa bàn của cô.

Buổi tối đốc thúc hắn uống thuốc đi ngủ, vì cô phát hiện ra Thời Lục đã lớn tuổi mà vẫn không chịu uống thuốc, kiểu như ném thuốc vào thùng rác khi mọi người không chú ý, Thiên Huỳnh luôn bên cạnh hắn sau khi bắt gặp hai lần, tự mình tận mắt nhìn thấy hắn nuốt thuốc xong rồi mới rời đi.

Người nào đó còn có vẻ không tình nguyện và còn trưng vẻ mặt lạnh lùng ra với cô.

Lúc vài người đang nói chuyện, có người chú ý đến món đồ trong tay của Thời Lục, thật ra mọi người đều nhìn thấy cả rồi, chỉ là không ai dám hỏi.

Ngô Hiểu Thiên lấy hết dũng cảm hỏi, "Thời, Thời Lục, cậu cầm cái gì thế?"

Tiếng nói vừa dứt, chỉ nhìn thấy Thời Lục đứng ở đó, hướng mắt xuống tùy ý quơ quơ đồ vật trong tay, không nói chuyện.

Trước ánh mắt của mọi người, Thời Lục đưa máy đến một khu đất trống trên sườn đồi, nhấn công tắc, trên tay mở bảng điều khiển.

Không biết hắn đυ.ng phải cái gì, phi cơ trên mặt đất đột nhiên quay cuồng xoay người, lập tức bay lên không trung, tư thế phóng nhanh lên trời. Họ nhìn lên, chỉ thấy một đường thẳng và những chấm đen mờ trong không khí.

Rồi không biết ai đã nhìn thấy màn hình bảng điều khiển trong tay Thời Lục đầu tiên, và thốt lên, "Nhìn xem, cậu ấy có một màn hình trong tay."

Trên màn hình vuông, núi rừng lúc này hiện lên rõ ràng, có những ngôi nhà nhỏ nằm rải rác, sông mỏng, núi non vô tận, giờ phút này tất cả đều trở thành tiểu cảnh, giống như đang đứng giữa không trung nhìn xuống tất cả.

Phương Hổ nhìn thẳng hai mắt đầy kinh ngạc, "Đây là loại công nghệ cao gì vậy, quá ngầu đi."

"Hóa ra núi xung quanh chúng ta cao như thế, lớn như thế." Thư Mỹ Mỹ đờ người nhìn vào màn hình không nói nên lời.

Ngô Hiểu Thiên nhìn chằm chằm bức ảnh trên, mím chặt môi.

Thiên Huỳnh nuốt nước bọt một cách khó khăn, đôi mắt không hề chớp, sợ bỏ qua điều gì.

Đây là từng tấc đất mà họ thường đi qua, hóa ra ở những nơi mà cơ thể không thể chạm tới, và mắt không thể nhìn thấy thì trông như thế này.

Lúc này, hình ảnh của Thời Lục trong lòng cô đột nhiên cao lên, giống như một dạng sinh mệnh chói lọi.

Trên sườn đồi, Thời Lục được mọi người bao quanh, tất cả mọi người đều vươn cổ nhìn chằm chằm vào chiếc điều khiển từ xa trên tay, cậu bé vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay cẩn thận vận hành cần điều khiển chiếc máy bay, đốm đen lơ lửng vững vàng về phía trước.

Khi hình ảnh trên màn hình chuyển động và thay đổi, hiển thị một nơi quen thuộc, Thư Mỹ Mỹ không khỏi kêu lên.

"Mau nhìn đi! Đó chẳng phải là con suối nhỏ mà chúng ta thường hay chơi ở đó sao!"

"Thật sao? Cho tớ xem cho tớ xem với." Phương Hổ đầu to đột nhiên nhích lại gần, sắp chạm đến trước ngực Thời Lục,hắn không dấu vết cau mày, thiết bị bay nhanh qua nơi này.

"Hết rồi..." Phương Hổ mất mát tự nói, vừa rụt cổ lại thì nghe thấy Thiên Huỳnh kinh ngạc kêu lên.

"Đây là thị trấn của chúng ta!" Cô kiềm chế không được nắm lấy bả vai của Thời Lục, lung lay qua lại, "Ngừng lại xem một lát."

"Thần kỳ quá! Tớ nhìn thấy trường học của tụi mình rồi!" Thư Mỹ Mỹ không thể tin được, mọi người chìm trong sự kinh ngạc và bàng hoàng, không chú ý cúi xuống gần sát tay cổ tay áo hắn.

Thời Lục đột nhiên rụt tay lại, cau mày bất mãn nhìn cô.

Vài người bất ngờ, mặt Thời Lục không biến sắc cảnh cáo, "Đừng động vào tôi."

"......"

Thư Mỹ Mỹ chốc lát hốc mắt có chút đỏ.

Trải qua nhiều ngày với nhau như thế, Thư Mỹ Mỹ đã nhanh chóng quên đi hình dạng của Thời Lục trước đây, đột nhiên, trực tiếp bị một khuôn mặt tàn nhẫn như vậy công kích, một chút phản ứng cũng không có.



Cô ấy nhỏ tiếng xin lỗi: "Xin, xin lỗi cậu."

Không một ai dám lên tiếng, chỉ sợ người nào đó sơ ý lại làm hắn nổi giận, bầu không khí như chậm đi khoảng hai giây, Thiên Huỳnh kéo Thư Mỹ Mỹ về sau, ngửa đầu nhìn Thời Lục khó chịu "Hừ" một tiếng.

Cô không để lộ ra vẻ mặt nào.

"Ngày đó chẳng phải cậu khư khư ôm lấy tay của tôi không dám buông ra."

"?" Thời Lục khó chịu chất vấn: "Tôi nào có như vậy?"

"Những chuyện đã qua cậu đều quên cả rồi, tôi lười nói chuyện với cậu." Thiên Huỳnh không muốn nói chuyện với hắn, cô kéo Thư Mỹ Mỹ về phía sau và dỗ dành, "Bỏ qua cho cậu ấy đi, Thời Lục là quỷ phiền toái."

"Thời Lục không muốn người khác động vào người, tớ cũng không cẩn thận bắt tay áo của cậu ấy." Cô ấy nói xong, lập tức nhìn về hướng Thiên Huỳnh, nhịn không được bát quái: "Cho nên Thiên Huỳnh, Thời Lục cậu ấy thật sự ôm lấy tay cậu không chịu buông ra hả?"

"......"

Cô ấy nhìn qua, Thời Lục không biết lúc nào đã đứng kế bên Ngô Hiểu Thiên, cầm thiết bị điều khiển từ xa nói với Ngô Hiểu Thiên cách sử dụng, hình như sau khi dạy cậu ấy xong, nhìn chiếc máy bay trên tay.

"Cậu tự thử làm xem."

Ngô Hiểu Thiên hoang mang, chân tay rối loạn cả lên, cầm điều khiển từ xa như thể đối mặt với kẻ thù lớn, mím môi căng thẳng thao tác.

"Đây mới là máy bay không người lái thật sự." Cô náy nghe Thời Lục nói.

"Cái của chú cậu là đồ chơi, ông ấy lừa cậu đấy."

"Ồ." Ngô Hiểu Thiên rầu rĩ ồ một tiếng.

"Cái này sau này đưa các cậu chơi."

"Máy bay không người lái" của Ngô Hiểu Thiên hư rồi, Thời Lục không biết đã nghe họ trò chuyện khi nào.

Vấn đề này luôn là một nút thắt trong lòng của Ngô Hiểu Thiên. Món đồ chơi đắt tiền mà cậu ấy mới nhận được chỉ bay một lần và không thể di chuyển được nữa,một khoảng thời gian cảm xúc của cậu rất tệ,mấy đứa trẻ khác cũng rất buồn. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy đồ chơi mới lạ như vậy,mới chỉ chơi một chút.

Lúc bọn họ nói chuyện không có kiêng dè, là một trong hai bên liên quan đến vụ việc đó, Thời Lục vẫn luôn không phản ứng như thể hắn không nghe thấy.

Không ngờ, hắn lặng lẽ mua một chiếc máy bay không người lái về và để Ngô Hiểu Thiên chơi.

Lúc hai người về nhà, trong đầu Thiên Huỳnh vẫn còn nghĩ đến khuôn mặt của Thư Mỹ Mỹ và những người khác.

Một nhóm người chia tay nhau ở ngã ba đường, chỉ còn lại Thiên Huỳnh và Thời Lục trên con đường dẫn đến khu nhà trọ.

Cô ôm chiếc máy bay không người lái của hắn trong tay và bước đi nhanh chóng.

Vừa rồi Thiên Huỳnh đã chơi khá lâu, gần như tất cả đều đến lượt, chơi đến gần tối mới miễn cưỡng cất máy đi về nhà.

Cơ thể của Thiên Huỳnh cũng tạo nên cảm giác hồi hộp và mới lạ đặc biệt.

Cô nhìn Thời Lục đi bên cạnh, đang chuận bị nói chuyện.

"Thời..."

"Tôi lúc nào ôm lấy tay cậu không chịu buông?"

Hai lời nói dường như đột ngột cùng vang lên một lúc, Thiên Huỳnh dừng lại, nhìn vào ánh mắt dò hỏi của Thời Lục, cô siết chặt chiếc máy bay không người lái trong vòng tay mình.

"Không có." Cô mặt không đổi sắc phủ nhận.

"Cậu từ trước đến nay không hề chủ động nắm tay tôi."

"?"

"Tất cả đều là kẻ xấu xa của tôi, cố gắng bôi nhọ danh tiếng vô tội của cậu, đó là lỗi của tôi, xin hãy tha thứ cho tôi."

"??"

Thời Lục cau mày, nhìn chằm chằm vào Thiên Huỳnh đầy nghi ngờ. Cô ngẩng đầu, hai mắt tròn xoe, vô cùng chân thành nhìn hắn, trong lòng tràn đầy chờ mong.

"Ngày mai chúng ta có chơi thiết bị này nữa không?"

"......"