Chương 3: Đưa tôi đi chơi

Trong vườn chỉ vang vọng tiếng khóc của nhóc mập, dưới ánh mắt chăm chú của Thiên Huỳnh, Thời Lục mặt không cảm xúc trả lại con châu chấu trong tay cho đứa trẻ trước măt, tiếng khóc thảm thiết dừng lại trong giây lát, như thể đang âm thầm lên án hành động xấu xa trước đây của hắn.

Thời Lục ho nhẹ một cái, cuối cùng cũng không nói gì, nhìn Thiên Huỳnh vội vàng chạy lại dỗ dành nhóc mập rồi đưa về nhà.

Trên bàn ăn, bầu không khí hôm nay yên tĩnh khác thường.

Thiên Huỳnh yên lặng không nói gì xới cơm vào cái chén trên tay, Thời Lục cũng chuyên chú ăn dĩa cá rán trước mặt, trong không khí chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng bát đũa va chạm vào nhau.

Thiên Chính Dân nhìn hắn gắp mấy đũa cá, nghĩ rằng hắn rất thích ăn, không khỏi nói: "Cá này là do A Thiên cùng với bọn trẻ bắt được dưới sông, phải rồi, lần sau con có thể kêu A Thiên dẫn đi ra ngoài chơi, một mình suốt ngày ở nhà có buồn không, ở đây có rất nhiều bạn bè, mọi người đều vui vẻ chơi với nhau."

Thiên Chính Dân từ trước đến nay đều không can thiệp đến chuyện của Thời Lục, đây là lần đầu nghe ông kiến nghị như vậy, Thiên Huỳnh dừng đũa ngước lên nhìn, hai má nhồi cơm căng phồng.

Chỉ thấy một giây tiếp theo, Thời Lục không nhướng mày trả lời.

"Con không thích những thứ mà trẻ con chơi."

"......"

Hắn nói xong thì liếc mắt nhìn Thiên Huỳnh một cái,cũng không biết là cố ý hay vô tình.

"Quá ngây thơ"

"......"

Thiên Huỳnh khó khăn nuốt xuống cơm sau khi nhai kỹ,cũng không nói chuyện, Thiên Chính Dân mỉm cười cởi mở.

"Thì ra là vậy."

"Xem ra Thời Lục của chúng ta là một người lớn rồi."

...Người lớn?

Cô lại một lần nữa một lời khó nói hết mà nhìn Thời Lục, sau cùng quyết định duy trì sự trầm lặng.

Thiên Huỳnh cũng không hiểu tại sao một người lớn như Thời Lục lại đi cướp đồ chơi của đứa con nít như vậy.

Nhưng mà trước khi ngủ, cô cũng thắt lại một con châu chấu cỏ đặt trước cửa phòng Thời Lục.

Nghĩ đến việc anh ấy lớn hơn vài tuổi, cô còn tri kỷ tìm một chiếc lá cọ to nhất, làm một con châu chấu nhỏ lớn hơn và tinh tế hơn.

Thiên Huỳnh đặt con châu chấu cỏ ngay ngắn bên cửa, lại điều chỉnh một chút vị trí mới hài lòng mà đứng lên.

...Hy họng hắn có thể bỏ qua cho nhóc mập.

Thời Lục buổi sáng thức dậy, vừa đẩy cửa ra, liền cảm thấy điều khác biệt nho nhỏ.

Hắn cúi đầu, trên đất đặt một con châu chấu màu xanh bằng cỏ, dường như giống hệt con châu chấu hôm qua cướp trên tay của nhóc mập, ngoài việc con châu chấu hơi to ra thì rõ ràng là do một tay người làm ra.

Trong phút chốc, trong lòng nổi lên chút cảm xúc không rõ, không biết là xấu hổ buồn bực chiếm nhiều hơn hay là vui sướиɠ.

Hắn khom lưng xuống nhặt con châu chấu lên, đặt trên lòng bàn tay rồi tỉ mĩ ngắm nghía rất lâu, cuối cùng mím môi, nhẹ nhàng hát lên.

Trong núi nhiệt độ cao, chẳng sợ mỗi ngày mặt trời đều tỏa ra ánh nắng chói chang thì thời tiết vẫn rất dễ chịu vào buổi sáng.

Thời Lục nằm trên chiếc ghế dưới mái hiên nghỉ ngơi, cách một bức tường trong vườn, bên ngoài náo nhiệt lạ thường, từ xa đều nghe được âm thanh la hét ầm ĩ của bọn họ truyền đến.

"Bên trong này có một cây đào rất lớn, đỡ tớ lên!" tiếng hô lỗ mãng, hình như là tên mập.

"Tiểu Huỳnh, ở đây ở đây! Đều chín cả rồi." một giọng nữ yếu ớt, có lẽ là người bạn nữ luôn thích đi theo Thiên Huỳnh.

"Phát rồi phát rồi, năm nay đào được mùa."



"Nguy hiểm thật! Giữ chặt tớ, tí nữa trượt chân ngã rồi."

Trong những tiếng tranh cãi sôi nổi ầm ĩ, thì có một giọng nữ trầm ổn phá lệ đặc biệt.

"Chúng ta hái nhiều một chút, quay về có thể làm đào đóng hộp."

....Nói hay lắm.

Thời Lục cau mày, không biết sao hắn ta vẫn ngồi nguyên chỗ cũ và không quay trở lại phòng.

Có thể là quá nhàm chán.

Lúc hắn đến đây thì điện thoại đã bị lấy đi rồi, nhiều ngày như vậy ngoài việc ngủ ra thì chơi game một mình trong phòng, thời tiết mát mẻ thì ra ngoài xem phong cảnh, dễ nghe hơn thì là tu dưỡng đạo đức, nhưng thực ra là bị ép buộc tra tấn.

Bây giờ những đứa nhóc ở quê hái quả đào cũng có thể làm hắn cảm thấy một chút tươi mới, hiếu kỳ quả đào vừa to vừa đỏ mọc ở trên cây là như thế nào.

Thời Lục bất mãn xoa xoa cổ, vừa định đứng dậy trở về phòng thì cánh cửa gỗ khép hờ ở lối vào sân bị mở ra, tiểu mập mạp cách vách gặm một quả đào trong miệng, lắc lư về phía hắn.

Cậu nhóc chỉ có trí nhớ bảy giây của cá,sau khi trải qua nhiều lần bị đả kích kinh hãi thì lúc nhìn thấy Thời Lục vẫn không sợ hãi mà tiếp cận hắn ta.

"Anh ơi, quả đào." Nhóc mập đưa quả đào dính đầy nước bọt trong tay lên, Thời Lục cau mày làm ngơ, không nể tình chút nào.

"Anh không cần." Hắn vô cùng hững hờ.

"Em tự ăn đi."

"Ngon lắm."nhóc mập khi nhìn thấy vậy liền rút tay về, đưa quả đào vào miệng cắn ra làm hai miếng, nhìn hắn với đôi mắt to tròn ngây thơ.

"Bên ngoài, đi chơi, rất nhiều đào, ngọt." nhóc mập nói chuyện đứt khúc, những từ vựng cơ bản có thể tóm tắt đầy đủ về mọi việc trong thời điểm này ở bên ngoài, sự cáu kỉnh nhất thời của Thời Lục tình cờ bị chọc trúng,hắn trừng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt, cũng không biết là đang nói với ai.

"Hái đào thì có gì để chơi chứ, trẻ con."

Cách âm ở trong trọ không phải là quá tốt, cho dù có quay về phòng, cách một tầng sàn mỏng, vẫn có thể nghe thấy tiếng động thấp thoáng ở bên dưới.

Có vài người hình như đang chạy lên chạy xuống nhà bếp, dự đoán là làm hộp đào gì đó.

Trí nhớ của Thời Lục không thể không phát tán, thanh mai ủ rượu lần trước cũng rất ngon, hình như là do nhà tự làm......

Đánh vài trận game, vô vị tẻ nhạt. Phòng mở máy lạnh, đóng cửa sổ, ánh nắng chói chang không thể xuyên qua lớp rèm dù chỉ là một chút, bốn phía lờ mờ, điều hòa tỏa ra nhiệt độ thấp bất thường, khiến căn phòng kín gió trở nên ngột ngạt.

Đây là hương vị mùa thu quen thuộc của hắn.

Thời Lục đột nhiên không thở được.

Đào đem ngâm nước muối, bỏ vỏ, cắt thành miếng, bật lửa nhỏ nấu đường, cuối cùng đem bỏ vào hủ thủy tinh để nguội, cho vào tủ lạnh.

Thiên Huỳnh vừa làm xong hũ cuối cùng, nghe thấy tiếng bước chân ở chỗ cầu thang, Thời Lục đi tới với sắc mặt không tốt.

Cô ấy bất giác nhìn lên đồng hồ trên tường, 4 giờ chiều. Không quá phù hợp với thời gian làm việc và nghỉ ngơi thường ngày của hắn.

Nam sinh giống như vừa tỉnh dậy còn bần thần, toàn thân toát ra dáng vẻ lạnh lùng khó gần. Hắn di chuyển thắng đến phòng bếp, lấy từ trong tủ ra ly thủy tinh rót nước.

Từ sau khi làm vỡ cái ly đó của hắn, thì hắn đều sử dụng ly dùng chung ở phòng bếp.

Hình như hắn không nhìn thấy Thiên Huỳnh, cầm ly uống hai ngụm nước mới phản ứng, ánh mắt nhìn thứ trong tay cô, hắn nói với cô như thể rất cao quý.

" Cậu cầm cái gì thế?"

"Đào đóng hộp." Thiên Huỳnh chớp mắt rồi trả lời, nhớ đến lời căn dặn của ba, đưa tay lên và hỏi, " Cậu muốn ăn không?"

Thời Lục dừng lại hai giây, lạnh lùng đáp: "Được."

Trong tủ lạnh có một hộp đào đã làm xong, đã lạnh rồi, Thiên Huỳnh lấy ra rồi tìm một cái chén cho hắn, múc hơn nữa hộp rồi đem đến phòng khách.



Quạt trần đang thổi vù vù trên trần nhà, phòng khách của nhà trọ cấu tạo thông suốt, gió từ bốn phương tám hương sẽ thổi đến, vô cùng mát mẻ dễ chịu, phân tán đi những cái nóng nực của ngày mùa hạ.

Thời Lục ngồi bên cạnh bàn ăn, cúi đầu dùng hết mánh khóe cạy cái vòng silicon màu đen đeo trên cổ tay.

Thiên Huỳnh đặt cái chén xuống trước mặt hắn, mỉm cười nhẹ nhàng, Thời Lục rũ mắt, ậm ờ nói cảm ơn.

"Bạn bè của cậu đâu." Hắn cầm lấy một cái thìa, đưa vào trong miệng một miếng thịt đào, lời nói trở nên không rõ ràng.

" Bọn họ ăn xong thì về nhà rồi."

"À." Miếng đào lạnh bỏ vào trong miệng cảm giác mềm và ngọt vừa có chút giòn, rất sảng khoái giải tỏa cơn nóng.Thời Lục đáp lời cô rồi cầm nĩa găm một miếng khác.

Rất ngon luôn, nhưng hắn vẫn thích món thanh mai ủ rượu lần trước hơn.

Thời Lục ăn hết một chén, nghĩ trong lòng.

Hoạt động của những đứa trẻ trong núi này rất nhiều. hôm nay đem theo thùng đi bắt cá chạch, ngày mai đem theo lưới đi kéo cá, ngày kia thì lên núi hái quả, ngày tới thì rủ nhau thành nhóm lên trấn xem phim, biến hóa khôn lường dường như không có trùng lặp.

Hoạt động lớn nhất mỗi ngày của Thời Lục là nằm trên chiếc ghế ngoài phòng, xem hoàng hôn bình minh, nhìn Thiên Huỳnh vui vẻ ra ngoài về nhà.

Những ngày mùa thu mát mẻ, cô ấy luôn thích mặc đủ loại áo khoác rộng rãi, thoải mái và quần short, tay chân lộ ra gầy gò khỏe mạnh, khác hẳn anh, thiếu nữ ngay cả việc hít thở cũng làm người khác cảm nhận được sức sống và sinh lực tràn trề.

Cô ấy thường xuyên đem về nhiều chiến lợi phẩm từ bên ngoài.

Nhiều lúc thì là cá cạch cá nhỏ, có lúc thì là nấm dại trước tới nay chưa nhìn thấy, có lúc thì là một sọt tre đầy ắp hoa quả. Thường có các bữa ăn phụ trên bàn ăn tối, trong tủ lạnh luôn xuất hiện những hũ rượu ngọt ngào mới làm.

Có lần Thời Lục còn nhìn thấy cô ấy hăng hái cầm cái cuốc đi đào củ sen cùng với bọn họ, kết quả không có củ sen, mà đem về mấy cái đài sen xanh mươn mướt, cô ấy lấy nó làm món ăn vặt và đưa cho nhóc mập nhà bên ăn hết.

Rõ ràng là trong ấn tượng của hắn từ trước tới nay coi thường những chuyện này. Nhưng không thể giải thích được đã gợi lên một sự rung động nhẹ.

Thật khó bỏ, giống như một con sâu, cẩn thận gặm nhấm trong lòng, từ từ tích tụ thành du͙© vọиɠ không thể che giấu.

Một buổi sáng tinh mơ, Thiên Huỳnh vẫn như trước đây dậy sớm chuẩn bị hành trang rồi ra ngoài, hôm nay những người bạn nhỏ của cô chưa đến, không khí vô cùng yên tĩnh, Xa xa, những mầm cỏ xanh mướt tỏa ánh sáng pha lê dưới ánh mặt trời mọc.

Thiên Huỳnh mặc cái áo thun rộng và quần ngắn, chân mang một đôi giày đi mưa, trên đầu đội một cái nón cỏ, trong tay cầm lưới sợi, chuẩn bị hành trang chuẩn bị lên đường.

Thời Lục nhắm mắt ở một góc không xa phía trước, nơi đó dường như trở thành vị trí cố định của hắn, mỗi sáng Thiên Huỳnh ra ngoài đều sẽ đi ngang qua trước mắt hắn, buổi tối về nhà cũng đi ngang qua hắn.

Hai người cùng sống dưới một mái hiên nhà, nhưng nước sông không phạm nước giếng.

Thiên Huỳnh sớm đi tối về, ngày ngày ở bên ngoài lên rừng xuống biển như một đứa trẻ hoang dã, Thời Lục lại ngày ngày trong nhà trọ, đến ngay cả cửa nhà cũng không ra ngoài.

Không một ai dám chủ động nói chuyện với hắn, càng không một ai dám rủ hắn đi chơi.

Thời Lục không phản ứng với ai cả, luôn một mình, lần trước có người không hiểu liền đi hỏi hắn, hỏi hắn có phải đến từ thành phố không, Thời Lục liếc nhìn một cái rồi không quan tâm tới.

Hắn không hứng thú dù chỉ một chút với các hoạt động thường ngày của bọn họ, thậm chí còn cảm thấy trẻ con, ấu trĩ, là con nít mới thích những thứ như thế.

Mặc dù từ nhỏ chỉ sinh sống ở Vân trấn, không có quá nhiều nhận thức và hiểu biết đối với thế giới này, Thiên Huỳnh cũng biết Thời Lục là một người mà từ đầu đến chân đều không giống bọn họ.

Hai thế giới hoàn toàn không giống nhau.

Cho nên Thiên Huỳnh đều cố gắng duy trì khoảng cách với hắn, không làm phiền lẫn nhau.

Suy nghĩ của cô không ở trên người Thời Lục quá lâu, mà nó thoáng chốc lướt qua trong suy nghĩ của cô, sau đó ngay lập tức nghĩ đến những gì phải làm ngày hôm nay, bước chân không khỏi nhảy lên vì sung sướиɠ.

Thiên Huỳnh cầm cán lưới vợt, trên khóe miệng nở nụ cười, cô suýt chút nữa đã vượt qua Thời Lục, cô vừa định tăng tốc độ, thì người đang nằm yên lặng trên ghế chưa từng phát ra tiếng động đột nhiên kêu cô lại.

"Nè, tại sao cậu luôn lén lút đi chơi một mình thế." Hắn cau mày chất vấn. Với một cái nhìn dè dặt, hắn hơi ngước mặt lên nhìn cô, miễn cưỡng nói.

- ---" Cũng không rủ tôi?"