Chương 20
PART 20Đang lạc trong suy nghĩ thì tiếng khóc của nó đã kéo nhỏ ra suy nghĩ đó.
Tiếng nấc của nó và tiếng nói run run làm nhỏ đau xót:– Hức…hức Kim ơi tao phai làm gì đây? Phong… Phong nó ko cần em nữa.
Tưf khi có Nga Phong đã ko ở bên em nhưlúc trước nữa.
Tại sao chứ, em đã làm gì sai tại sao ai cũng bỏ em đi như vậy chứ? Hức …hức Phong đã nói là sẽ mãi ởbên em mà Phong đã nói là sẽ mãi yêu em dù có chuyện gì mà.
Chị ơi… Hu hu– Đừng khóc nữa ngủ đi em ngủ đi.
Ngày mai trời sẽ sáng mà.
Kim để nó dựa vào vai mình rồi anh ủi” Hãy chờ đó Phương Nga cô sẽ phải trả giá” Kim nhìn về một khoảng không vô định.
Hắn đã quên sự tồn tại của nó hay sao vậy? ( t/g: Để xem ta hành hạ mi Phong à) Sáng hôm sau, Phong đưa dây xuốngđể kéo nó lên thì nó và Kim đã lên rồi.
Sáng sớm nó và Kim đã tìm cách leo lên rồi.
Lên tới miệng hố, cảnh trước mắtlàm nó đau như cắt: Nga đang dựa vào hắn còn hắn ôm Nga mà ngủ.
Kim ko nói gì chỉ dắt tay nó đi.
Đi về tới đích đãthấy mọi người ở đó.
Tuấn thấy Kim thì mừng hết lớn, chưa kịp nói gì thì nhỏ đã lại trước mặt Tuấn và nói giọng lạnhbăng:– Anh xem bạn của anh đối xử với em của em như thế nào này.
Hừ, có mới nới cũ.
Nó lặng lẽ lau giọt nước mắt trênkhoé mi.
Vừa lúc đó, Phong và Nga cũng ra.
Nhận ra ánh mắt mọi hs và Tuấn, Kim nhìn mình cách kì lạ hắn định hỏi có chuyệngì thì Minh đã đến và đánh Phong một cái thật mạnh vào mặt.
Hăsn loạng choạng ngã về phía sau.
Minh lớn giọng:– Nếu cậu ko làm cô ấy hạnh phúc thì đừng có làm cho người ta đau khổ.
Nhìn về phía Phương Nga:– Hồ ly tinh.
Minh nói– Cậu nói vậy là có ý gì.
Phong lạnh lùng hỏi– Bây giờ cậu còn có tư cách để ra vẻ lạnh lùng mà hỏi toi có chuyện gì sao? Hừ.
Nhếch môi cười lạnh, Minh nóitiếp,mắt long sòng sọc, như núi lửa bùng nổ:– Hừ, có mới nới cũ.
Toi đã biết hết, khi Ngọc và con nho kia rơi xuống hố, cậu chỉ cứu con kia lên rồi bỏ Ngọc lại cảđêm ở dưới hố, rồi còn ôm con hồ ly tinh đó ngủ nữa chứ.
Nhìn thấy Ngọc hạnh phúc bên cậu toi tưởng cậu sẽ,chămsóc được cho cô ấy nên tôi đã định buông tay vậy mà cậu dám làm tổn thương cô ấy.
Vậy tôi hỏi cậu cậu có biết co ấybị bệnh gì ko?– Tôi thấy co ấy bình thường mà.
Hắn trả lời– Bình thường sao? Co ấy bị bệnh tim bẩm sinh đó biết chưa hả? Minh tức giận hét lên.
Thời gian như ngừng trôi các học sinh và thầy cô giáo mồm chữ O vì lời vừa nãy.
Kim thì ko có cảm xúc gì (t/g: vôtâm).
Phương Nga cũng chỉ biết đứng nhìn thôi nhưng ai biết rằng chủ mưu của câu chuyện này là chính Nga cơ chứ.
Hắn đưa đôi mắt khó hiểu về phía nó.
RỒI TRONG TƯƠNG LAI CHUYỆN GÌ SẼ XẢY ĐẾN???????