Chương 5: Tôi rất yêu cậu!

Ký túc xá được Kỳ Thành Thành dọn dẹp sạch sẽ, xịt một ít nước làm mát không khí, có mùi như bạc hà. Rất nhiều đồ đạc cá nhân được đặt cạnh cửa sổ.Hứa Lược làm thủ tục đi học lại, bị giáo viên đuổi về, trên đường đi đều nghe được lời nói, có lẽ là bởi vì sự nghiệp rất quan trọng, nhưng việc học lại càng quan trọng hơn.

Trong ký túc xá là phòng hai người, khoa Khoa học, khoa Y học ở chung một tòa nhà ký túc xá, mấy ngày nữa sẽ có trận đấu bóng rổ.

Tần Khải đến thăm, ngồi sát vào lưng ghế, nhìn Hứa Lược viết trên cuốn sách giáo khoa mới toanh.

"Ngư Đội, thật không nghĩ tới các cậu sẽ ở chỗ này." Tần Khải tặc lưỡi hai lần, "Không phải cậu có căn hộ gần đại học A sao? Ngủ trên cái giường nhỏ như vậy làm sao mà duỗi chân được đây."

Hứa Lược không ngẩng đầu, tiếp tục viết: "Tôi cũng chẳng muốn sống ở đây."

Kỳ Thành Thành cười khanh khách hai tiếng, ném cái gối tới, "Không phải muốn gần người ta sao, cậu ấy ở ngay tầng dưới, chúng ta sống chung một toà với nhau."

Đầu bút viết tạm dừng, rồi lại di chuyển.

“Là Hạ Trì sao?” Tần Khải mở điện thoại lên, cho Kỳ Thành Thành xem ảnh chụp màn hình, “Không biết là ai nói, nhưng hình như cậu ta có bạn gái rồi mà.”

Bạn gái của Tần Khải ở khoa Y, cô ấy rất hay nói về khá nhiều điều với cậu ta.

Hứa Lược liếc nhìn, Tần Khải bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho giật mình, ngoan ngoãn đặt điện thoại lên bàn.

Hai người thấp giọng thì thầm.

"Tình hình thế nào? Hôm nay không phải trên Weibo đồng ý... chơi gay sao?"

"Cậu nghĩ mà xem, nếu như Hạ Trì cự tuyệt cô ấy, hai người bọn họ có khả năng cùng ăn cơm sao?"

"Mẹ kiếp, cậu ta sao có thể hạ lưu như vậy."

Hứa Lược nhìn bức ảnh một lúc lâu, sau đó nhìn WeChat của mình, không có phản hồi cho lời chào buổi sáng.

Hắn mím nhẹ môi.

Một lúc lâu sau, Hứa Lược đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

"Có chuyện gì với cậu ta vậy?"

Kỳ Thành Thành đau lòng, "Haiz, cứ để cho cậu ấy bình tĩnh lại đi."

————————————————

Hôm đó trời vẫn còn tương đối lạnh, đại bộ phận mọi người đều mặc áo len cùng áo khoác bên ngoài, ký túc xá nữ ở xa hơn một chút, Hạ Trì tùy ý nói với Hùng Dược vài câu, liền muốn đưa nàng rời đi.

Cô ấy cứ luôn cho cậu xem mấy anh trai đẹp, buộc phải mỉm cười:)))

“Đúng rồi!” Hùng Dược như bảo bối nói: “Ôi, tôi thật là ngu ngốc, cậu cần những cái thô tục kia làm cái gì, không phải có sẵn sao?”

Hạ Trì khẽ mở miệng, cô sẽ không phải muốn kéo một người nọ trên đường đi xem mắt cùng cậu chứ?

Thật sự không cần như thế.

"Tôi không muốn chút nào..."

“Hứa Lược !” Hùng Dược hưng phấn đỏ mặt, “Khoa Y các cậu sống chung toà ký túc với khoa Khoa học, cậu ấy là sinh viên khoa Khoa học, nghe nói là chơi game rất giỏi, cậu chắc cũng chơi cái kia nhỉ?"

"..."

Nghe quá khϊếp người.

"Các cậu người lầu trên người lầu dưới, cơ hội tiếp xúc khá nhiều a."

Không chỉ vậy, nhà còn ở ngay bên cạnh, khi còn nhỏ còn ngủ chung có rất nhiều cơ hội tiếp xúc a.

Hạ Trì bừng tỉnh, đáy lòng có chút phức tạp.

Cậu nói: "Đừng a, tôi không thích nói chuyện với cậu ta."

"A ~" Hùng Dược có chút thất vọng.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của cô, Hạ Trì cảm thấy mệt mỏi. Khuyên can mãi cũng thỉnh được vị Phật tổ này đi rồi, sau một hồi thở dài, cậu định thần lại, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cậu ngẩng đầu lên như cảm nhận được điều gì, sắc trời có chút u ám.

Có một bóng người khuất sau cầu thang kính trên tầng 3. Anh ta dường như đang hút thuốc, có chút sương mù vòng vòng. Khuôn mặt trầm mặc không thể nhìn rõ đôi mắt nhưng lại khiến cậu cảm giác có ánh mắt đó đang dò xét mình.

Một lát sau tựa hồ dường như anh ta nhận ra rằng mình đã bị phát hiện mới rời đi.

Hạ Trì nhìn không rõ mặt chứ không sẽ báo cáo quản lý ký túc thật tốt nha. Tiểu tử này thật may mắn!

————————————————

Sau khi tắm xong, cậu mới nhớ ra mình chưa trả lời WeChat.

Kiến Thủy: Xin lỗi, hôm nay tôi hơi bận.

Một lúc sau, người nọ trả lời: Ừm.

Cậu cảm thấy người này đang không vui lắm, Hạ Trì nghĩ nghĩ cậu cần anh ta tối nay cùng cậu đánh đôi, trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng: Không phải cố ý

Thật lâu sau.

Cá Nước: Không có việc gì.

Cá Nước: Tôi có đọc Weibo.

Weibo, nói chuyện này làm cậu khó chịu, Hạ Trì xoa xoa mặt, quyết định giả ngu: Ồ.

Phải mất một lúc người đó mới trả lời.

Cá Nước: Cậu không thích tôi, nhưng tôi nghiêm túc.

Cá Nước: Lần sau đừng đăng nữa.

Cái gì mà đừng đăng?

Hạ Trì tính tình nổi lên, trách cậu phiền toái sao? Xấu hổ với mọi người?

Kiến Thủy: Sao tôi lại không thích cậu?

Kiến Thủy: Tôi thích cậu chết đi được.

Kiến Thủy: Không muốn tôi nói thì không nói, sao lại có nhiều lý do như vậy?

Hạ Trì gõ xong, hung hăng chọc chọc cái trán tiểu hòa thượng.

Hạ Trì thực sự tức giận trong lòng, cậu khá xấu hổ về vấn đề này, còn bị người này chỉ trích, người này đây là đang có ý gì? Nghĩ ra một vạn lý do chặn anh ta, Hạ Trì gõ chữ: Cậu cho rằng tôi muốn đăng sao? Tôi chỉ là đùa giỡn mà thôi, đừng quá coi trọng bản thân, hiểu lầm này hiểu lầm kia...

Cá Nước lại khôi phục: Xin lỗi.

Cá Nước: Ý tôi không phải như vậy.

Cá Nước: Đừng giận, đều là lỗi của tôi.

Hạ Trì khựng lại, thấy anh ta xin lỗi nhanh như vậy, cũng hết giận ba phần, cậu do dự một chút rồi xóa chữ trong hộp thoại, tỏ ý vẫn chưa tha thứ cho anh.

Ngay khi Hứa Lược ra khỏi bệnh xá, hắn đang chăm chú nhìn vào điện thoại thì bị một người qua đường va phải, đập mạnh vào tường.

"Thật xin lỗi, xin lỗi."

Hắn rũ tay xuống, lắc đầu, người đó rời đi.

Một lúc sau, hắn gõ: Tôi thích cậu, thích những gì cậu nói!

Hắn vụng về chọn một biểu tượng cảm xúc và gửi nó qua: Maomaomao chắp tay cầu nguyện.jpg

Hạ Trì cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại giống như hai vợ chồng đang cãi nhau vậy chứ, cậu vậy mà lại giống như được dỗ dành vậy chứ.

Kiến Thủy: Vậy ý cậu là gì?

Hứa Lược dựa vào bức tường lạnh lẽo, dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình, vừa mới thay băng trong bệnh xá, vẫn còn mùi thuốc.

Không nên nói, hắn nghĩ vậy.

Nhưng trước khi kịp nhận ra, hắn đã gửi ảnh đi: Ảnh do một người bạn gửi, cậu thuộc nhóm.

Hạ Trì cau mày, cả nhóm có thể đăng hàng ngàn tin nhắn mỗi ngày, người trong khoa ủa cậu đều ở đó, giờ phút này còn đang thảo luận về tấm ảnh kia.

Người nào lại nhàm chán như vậy?

Cậu nhanh chóng lật lịch sử trò chuyện, càng xem càng thấy ngưng trọng, cậu, một người thậm chí chưa từng yêu đương lần nào, chưa từng nắm tay, lại bị nhận định là một tên hạ lưu:)))

Cậu tìm người đăng ảnh, tag và trả lời: @ChiChi. Kẻ tung tin đồn sẽ bị quả báo đấy.

[ ? ? ]

[ Chính chủ đến rồi ]

[ Không nói chuyện? ]

[ Tôi vẫn còn cơ hội chứ? ]

[ Không chịu được thì vào thanh minh đi, sợ bị mắng sao? ]

Hạ Trì không biết mình có theo dõi nhóm hay không, vẫn luôn chặn nó, hiện tại lại bị một chuyện kì quái làm cho kinh ngạc.

Tại sao Cá Nước lại có tin tức từ khoa của họ?

CC là người bạn qua mạng, người mà anh ấy giới thiệu lại là cựu sinh viên của họ?

Trùng hợp như vậy?

Hạ Trì trong lòng có một dự cảm không thể giải thích được, có rất nhiều người trong trường biết về phòng phát sóng trực tiếp của cậu, người này nói rằng hắn thích cậu, có lẽ biết tên thật của cậu, thậm chí còn có thể ở bên cạnh cậu.

Loại cảm giác bị theo dõi trong bóng tối này không tốt chút nào, cậu cau mày, nhất thời có ý muốn xóa người này.

Có một vài tin nhắn riêng tư trên WeChat.

Cá Nước: Có lẽ tôi suy nghĩ nhiều.

Lần cuối cách nhau năm phút.

Cá Nước: Cậu có thể đừng xóa tôi không?

Thấy dòng tin nhắn cậu hơi bối rối, Hạ Trì do dự một lúc, hỏi: Người bạn đã nói với cậu là ai?

Cá Nước: Cậu ấy học ở khoa Khoa học, bạn gái cậu ấy học ở khoa của cậu.

Kiến Thủy: Có phải CC không?

Hứa Lược dừng một chút trước khi trả lời: Không, cậu ấy tên là Tần Khải.

Hạ Trì suy nghĩ một chút, cậu không biết Tần Khải, nhưng cậu biết Kỳ Thành Thành ở khoa Khoa học, bạn cùng phòng với Hứa Lược.

Nếu thật sự là Kỳ Thành Thành, như vậy Cá Nước rất có thể là Hứa Lược, nghĩ tới đây sắc mặt cậu có chút khó coi.

Kiến Thủy: Còn cậu thì sao?

Bên ngoài phòng y tế mưa phùn, Hứa Lược nhìn ánh đèn sẽ bị côn trùng đêm quấn lấy, lúc này mới phát hiện vết thương trên tấm lưng của mình có chút đau.

Hắn biết Hạ Trì khó chịu với mình.

Cá Nước: Tôi không học ở trường cậu.

Có lẽ anh ấy biết cậu khi đang xem phát sóng trực tiếp, Hạ Trì thở phào nhẹ nhõm, sau khi nghĩ lại, cậu tiếp nhận sự sắp đặt này và giải thích rõ ràng vấn đề với anh ấy: Đó là một tin đồn.

Ngay khi Hạ Trì nghĩ rằng người đó sẽ không gửi bất kỳ tin nhắn nào nữa, thông báo WeChat vang lên.

Cá Nước: Thật sao?

Kiến Thủy: Ừm.

Cá Nước: Mèo mèo vui vẻ chạy vòng tròn.jpg

Tin nhắn được gửi đi ngay lập tức, hình như thật sự rất vui vẻ. Hạ Trì thấy vậy trong lòng có chút buồn cười, người này sao không hỏi tiếp? Nếu cậu thực sự là một kẻ hạ lưu, nói dối anh ta thì sao?

Người đó có vẻ thích gửi biểu tượng cảm xúc để thể hiện sự dễ thương của mình.

Hạ Trì đột nhiên nghĩ đến bình luận Weibo đó, cái gì mà vì tình yêu chấp nhận làm 0, 0 cũng là anh ta 0 mới đúng?

Hạ Trì vừa lấy trộm gói biểu tượng cảm xúc, Cá Nước đã gửi một tin nhắn khác.

Cá Nước: Còn chuyện cậu vừa nói thì sao?

"?"

Chuyện gì a?

Hạ Trì lật lại lịch sử trò chuyện, đặt điện thoại xuống, vò đầu bứt tóc, sau đó trả lời: Là lời trong lúc tức giận.

Hứa Lược tay cầm túi thuốc trở về, ánh mắt lưu lại thật lâu trên những lời nói tức giận kia, hồi lâu mới ấn nút lưu lại.

Có một số điều mà có thể hắn sẽ không bao giờ nghe Hạ Trì nói trong cuộc đời mình.

Mặc dù cái này thực sự có chút đê tiện.

Lông mi của Hứa Lược hơi rũ xuống, hắn gửi một biểu tượng cảm xúc khác: mèo đang khóc.jpg

Hạ Trì thấy vậy nhất thời không nhịn được cười ra tiếng. Cậu không muốn nói về chủ đề này nữa: Tối này cùng nhau chơi game?

Cá Nước: OK.

Thập phần ngoan ngoãn.

Sau khi giải thích rõ ràng vấn đề, Hạ Trì lại nhìn thấy tin nhắn của Hùng Dược, cậu vừa mới thêm WeChat trước đó.

Gấu Con: Những người trong nhóm đó có bệnh không? Lúc ở thư viện đọc sách không có nhìn thấy, nếu không đã mắng đám người bọn họ một trận rồi.

Gấu Con: Yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu bị oan ức đâu, tôi muốn cho cả trường đều biết là cậu không có thích con gái đâu, suốt ngày ôm mộng.

Hạ Trì sợ chết khϊếp: Chừa chỗ tôi một chút riêng tư.

Gấu Con: …

Gấu Con: Vậy để tôi đi giải thích.

Gấu Con: Ồ, đừng ngại mà.

Kiến Thủy: ...không có.

Hùng Dược nói chuyện gay gắt trong nhóm, những người khác biết rằng hai người họ thực sự không có quan hệ gì, yêu cầu người đó xin lỗi, nhưng người đó không bao giờ xuất hiện nữa.

Hạ Trì không để ý, cậu đặt điện thoại xuống rót một cốc nước, còn chưa đến giờ phát sóng trực tiếp của cậu nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp đã có rất nhiều người, phần lớn đều đến đây để xem náo nhiệt.

Trình Lập Trạch đang nằm trên giường chơi game, hỏi cậu khi nào phát sóng trực tiếp sẽ được phát bắt đầu, cậu ta muốn đánh CP.

"..." Hạ Trì miễn dịch, "Để sau đi."

Độ nổi tiếng đã đạt hơn 30 trong danh sách người mới, không biết nó sẽ cao đến mức nào sau khi phát sóng.

Cậu nhìn màn hình một lúc, nhận điện thoại, cậu rời khỏi ký túc xá, bắt máy.

Ngay khi cậu áp nó vào tai, đã có tiếng khóc òa lên.

"Mẹ hết tiền rồi, woo woo woo!!"

Hạ Trì đem điện thoại ra xa, thật lâu sau mới để trở lại, thanh âm có chút bất đắc dĩ, "Tháng trước không phải con mới chuyển 5000 cho người sao?"

Ngô Tú Sương nói: "Vẫn chưa đủ, con không biết trong nhà tiêu tốn rất nhiều sao, muội muội của con nói muốn một cây đàn ghi ta, tháng sau phải trả tiền vay, ta làm sao có thể mua ở đâu?"

Hạ Trì xoa xoa mi tâm, cho rằng mình đã tiết kiệm được tiền sinh hoạt cho mình, liền nói: "Con lại chuyển một vạn cho mẹ xử lý, mẹ cũng đừng chiều chuộng em ấy quá mức."

“Để cái con bé chết tiệt đó khỏi suy nghĩ đi, mẹ sẽ không mua cho nó đâu.” Nói xong lại dặn dò nói: “ Con không cần tiêu nhiều tiền, tiết kiệm nhiều hơn cho bản thân, mua nhiều đồ ăn ngon đừng đối xử tệ với bản thân, khi nào nghỉ hè trở về, mẹ sẽ nấu cho con thật nhiều món ngon."

"Vâng, con biết rồi."

Lại lảm nhảm vài câu, Hạ Trì cúp điện thoại, cậu đứng hình vài giây, sau đó quay người lại, liền gặp người từ dưới lầu đi lên.

"..."

Nhìn thấy người nọ, cậu theo bản năng lùi lại, nhưng trùng hợp thay, người đó hình như đã nhìn thấy cậu.

Hạ Trì đột nhiên nghĩ đến những gì Hùng Dược đã nói hôm nay.

Sống chung một toà ký túc, thực có nhiều cơ hội tiếp xúc.