Thịt nướng ở trên vỉ bốc dầu xèo xèo, dầu nhỏ xuống lửa than, trên than củi bỗng nhiên bừng lên ngọn lửa, tôi cầm hai xiên thịt nướng trong tay lật nhanh hơn, tránh cho thịt nướng bị lửa lớn nướng cháy.
Lục Khải Minh bên cạnh cũng học theo, còn không quên khen ngợi tôi: "Ồ, em biết nướng thịt quá nhỉ."
"Dĩ nhiên." Sau khi lửa tắt, khói lại lớn hơn, xông đến mức tôi quay sang chỗ Lục Khải Minh, "Anh nhìn khói này đi, tôi thích nhất là mùi thịt nướng xông khói, thơm ngào ngạt, nhưng nếu không chú ý sẽ bị khói xông vào mắt."
"Mèo nhỏ ham ăn." Anh bỗng nhiên thấp giọng nói, mặt tôi đỏ lên, không nói chuyện với anh nữa, chỉ chuyên tâm nướng thịt trên tay.
Hai xâu thịt dê xiên nướng trong tay tôi nướng xong sớm nhất, lúc này đã chín, tôi rắc chút bột ớt lên, đưa cho ‘hội người cao tuổi’ đang ngồi nói chuyện phiếm ăn trước.
"Vất vả cho mọi người rồi." Người chủ trì nói.
Tôi cười cười: "Mọi người ăn vui vẻ là được rồi."
Diễn viên lớn tuổi cũng nói: "Mùi vị không tệ nha, thanh niên bây giờ có tay nghề không tệ đâu.”
"A." Quý Bạch Nhi bỗng nhiên kêu một tiếng, ném thịt nướng lên trên vỉ, hướng về phía Lục Khải Minh đang nướng thịt bên cạnh hô to, "Khải Minh, cháy rồi!"
Lục Khải Minh miễn cưỡng nhìn cô ta một cái: "Dầu nhỏ lên than củi, cô ngạc nhiên cái gì?"
Tôi cũng đi tới an ủi cô ta: "Anh Lục nói không sai... Không sao đâu."
Tôi thấy xiên thịt bị cô ta bỏ lại đã cháy đen một phần, liền chuẩn bị nướng tiếp, Quý Bạch Nhi lại đẩy tôi qua một bên: "Để tôi tự làm."
"Được, cô để ý một chút, đừng để bị --" xông khói.
Lời còn chưa nói hết, cô ta đã ho khan dữ dội: "Khói này sặc quá..."
Quý Bạch Nhi lại ném thịt nướng lên vỉ, tôi nhìn miếng thịt nướng bị cháy đen hoàn toàn, cầm lên ném vào thùng rác bên cạnh.
"Đau lòng cục cưng Bạch Nhi quá đi, bị khói xông chảy nước mắt rồi.”
"Đau lòng -ing, mấy ngày trước Bạch Nhi còn đang học đàn dương cầm, nướng thịt đừng để phỏng tay nha."
"Nói nhỏ một câu, tôi cảm thấy Quý Bạch Nhi thật ngốc."
"Antifan lầu trên, cô không sao đấy chứ? Bạch Nhi là diễn viên, không phải nhân viên cửa hàng thịt nướng."
"Nhà cô đúng là nhìn ai cũng thấy giống antifan nhỉ, chị gái kia còn nhanh nhẹn hơn chính chủ nhà cô nhiều."
"Chậc, cô ta là một người bình thường, biết nướng thịt thì có gì ngạc nhiên. Tay của Bạch Nhi dùng để đàn dương cầm, không phải dùng để nướng thịt!"
Cuối cùng Quý Bạch Nhi và "hội người cao tuổi" ngồi cùng một chỗ, bên cạnh vỉ nướng chỉ còn lại tôi và Lục Khải Minh đang bận rộn.
"Cô Diệp, cô thấy tôi nướng cái này thế nào?"
Tôi nhìn miếng khoai tây trong tay anh, khen ngợi: "Rất tốt, cá nhân tôi thích loại này giòn một chút."
"Vậy sao, vậy tôi cho cô miếng này, cô Diệp."
"Cảm ơn."