Chương 2

Thứ tư.

Giang Đào không nói cho bà ngoại biết cuộc xem mắt lần này, lấy lý do bạn mời ăn cơm ra ngoài lúc 11 giờ.

Nhà hàng do Tào An chọn, là một quán thịt nướng, nằm trong trung tâm mua sắm mới mở ở thành phố Đồng năm ngoái, rất được yêu thích, đi taxi mất nửa tiếng.

Ngồi ở ghế sau, Giang Đào lật lại lịch sử trò chuyện của cô và Tào An.

Giọng điệu của Tào An khiến người khác cảm thấy khách khí lễ phép, vừa khen ảnh chụp của cô đẹp, chủ động đề nghị ăn cơm, lại không nhiệt tình ân cần quá mức.

Là bởi vì bản thân anh phân chia giới hạn rạch ròi, hay là cũng không quá nhiệt tình với buổi xem mắt này, giống như cô, chỉ là ngại từ chối y tá trưởng?

Vô luận là loại nào, Giang Đào cũng không có áp lực gì, Tào An không thích cô, cô không tiếc nuối, nếu Tào An thích cô, cô cũng có thể dựa theo cảm xúc của mình lựa chọn chấp nhận hoặc từ chối.

Đường thông suốt, mười một giờ rưỡi, Giang Đào xuống xe.

Hẹn mười hai giờ gặp mặt, Giang Đào đi dạo ở tầng thời trang nữ trước.

Đầu tháng ba, thành phố Đồng còn phải mặc áo lông vũ, bên trong trung tâm thương mại đã sớm treo đủ loại thời trang mùa xuân màu sắc rực rỡ.

Lúc 11:50, Tào An gửi tin nhắn: Anh đến rồi, bàn số 9, nhân viên phục vụ sẽ dẫn đường cho em.

Giang Đào: Vâng, lát gặp lại.

Cô đi thang cuốn lên tầng của cửa hàng thịt nướng.

Vào giờ cao điểm ăn uống, bên ngoài quán thịt nướng xếp một hàng khách dài.

Giang Đào đoán, chắc Tào An đã tới xếp hàng từ lâu, nếu không không lấy được bàn sớm như vậy.

"Xin chào, bạn tôi ở bàn số 9."

"Vâng, mời đi theo tôi, bên này."

Trong cửa hàng rất náo nhiệt, khói thịt nướng bốc lên trên các bàn, lại rất nhanh bay vào máy hút khói.

Đến gặp một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, Giang Đào ít nhiều vẫn có chút hồi hộp.

"Rẽ phía trước là tới rồi."

Theo lời nhắc nhở của nhân viên phục vụ, tim Giang Đào hơi đập nhanh hơn, lại muốn giả bộ cười thoải mái.

Là một y tá, Giang Đào cười giỏi đến mức khiến người khác tâm tình vui sướиɠ.

Chỉ là, khi cô quay lại, mới vừa nhìn phía trước, liền đối mặt với một người đàn ông áo đen có vẻ rất đáng sợ.

Âm u, cường tráng...

Giang Đào còn chưa thấy rõ ngũ quan của đối phương cũng đã rất sợ hãi, quên cười cũng quên những thứ khác, bối rối dời tầm mắt. Người đàn ông ngồi ở hàng bên trái, cô nhìn sang bên phải, đi hai bước rồi lấy di động ra, giả vờ như có chút việc.

Lúc này, Giang Đào cũng quên luôn cả đối tượng xem mắt của mình, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, người đàn ông khí thế như trùm xã hội đen kia tuyệt đối đừng chú ý tới cô!

"Chỗ này ạ."

Nhân viên phục vụ dừng bước, xoay người nhìn về phía Giang Đào.

Giang Đào nhìn số bàn bày trên bàn ăn, nhìn ngực người đàn ông ngồi đối diện, lại nhìn về phía nhân viên phục vụ.

Ánh mắt nhân viên phục vụ lóe lên, hiển nhiên cũng rất sợ nam khách hàng bàn số 9, hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường liền vội vàng rời đi.

Giang Đào còn bàng hoàng!

Sao có thể là người này chứ!

"Giang Đào?"

Người đàn ông đứng lên, giọng trầm, hùng hậu lạnh lẽo.

Nghe được tên của mình từ miệng anh gọi ra, Giang Đào lập tức biết, không có hiểu lầm, vị này đúng là đối tượng xem mắt mà y tá trưởng giới thiệu cho cô.

Tuy rằng trong lòng tồn một đống nghi vấn, tuy sợ đến mức hoàn toàn không dám nhìn mặt đối phương, Giang Đào vẫn phải giữ lễ phép cơ bản, tận lực cười tự nhiên với đối phương: "Chào anh, có phải anh chờ rất lâu rồi không? ”

Tào An: "Không sao, anh cũng mới đến, ngồi đi. ”

Giang Đào gật gật đầu, ngồi vào ghế đối diện.



Cô nhìn mặt bàn, nhìn chiếc áo sơ mi màu đen giản dị của đối phương ở phía bên kia, đầu vẫn cứng đờ, không dám thở mạnh, người cũng không dám nhúc nhích.

Tào An thấy cô như vậy đã hiểu ra.

Lúc dì vừa báo cho anh cô y tá đồng ý gặp, Tào An còn tưởng rằng cô y tá nhỏ nhắn nhưng gan lớn, hiện tại xem ra, rõ ràng là dì lừa cô y tá.

"Đây là ảnh anh gửi cho dì, dì ấy cho em xem không phải tấm này sao?"

Bàn tay thon dài rộng rãi đưa điện thoại tới, màn hình hiển thị một tấm ảnh.

Cũng là ảnh sinh hoạt, người đàn ông cũng ngồi trên sô pha, nhưng lộ toàn bộ khuôn mặt, mặt không biểu cảm, giống như là phối hợp yêu cầu chụp ảnh của trưởng bối.

Giang Đào cũng nhìn rõ ngũ quan của Tào An từ bức ảnh này, làn da màu lúa mạch, lông mày sắc bén, đôi mắt hẹp dài, khuôn mặt gầy, đường nét lạnh lùng cứng rắn.

Giống như một ngọn núi cô đơn hiểm trở, cũng giống như một con sói không cho phép bất kỳ vị khách không mời nào bước vào lãnh thổ của nó, im lặng, nguy hiểm.

Một thân khí thế kia, gần như muốn từ trong ảnh chụp tỏa ra.

Tầm mắt Giang Đào dời xuống, đôi tay bất an đặt trên đùi nắm chặt lại.

Cô đã xem rất nhiều tên trùm xã hội đen trên TV, có người khuôn mặt hung ác hơi tí là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, có người thanh lịch tốt bụng bình thường chỉ sai đàn em làm việc xấu.

Tào An không phải loại hình nào trong đó, nhưng trông càng giống trùm xã hội đen hơn so với những diễn viên kia.

Chứng cứ chính là, mấy bàn khách ngồi bên cạnh cũng không dám nhìn về phía Tào An, không dám cười nói vui vẻ, quán thịt nướng lớn như vậy, bên này lại lấy Tào An làm trung tâm tạo thành một vùng áp thấp.

Nếu Tào An thấp hơn một tí, khí thế như sói của anh có lẽ sẽ nhạt đi chút, nhưng anh lại cao 1m9, áo sơ mi giản dị cũng không che dấu được thân hình cường tráng của anh!

"Không, không phải."

Trong đầu suy đi nghĩ lại, Giang Đào cụp mi lắc đầu với Tào An.

Tào An: "Dì ấy cho em xem cái gì? ”

Giang Đào miêu tả ngắn gọn một lần.

Tào An: "Đó chắc là ảnh chụp mười năm trước khi anh còn học đại học, trước kia dì cũng dùng tấm ảnh này lừa gạt nhà gái đến gặp anh, xin lỗi. ”

Giang Đào:...

Mười năm trước, Tào An mới hai mươi tuổi, nhưng cô vô cùng chắc chắn, khí chất người đàn ông trong bức ảnh của y tá trưởng rất thành thục, không giống với nam sinh viên đại học trong ấn tượng của cô.

Di động đột nhiên rung lên, Giang Đào Như bắt được rơm cứu mạng. Là điện thoại của y tá trưởng.

Giang Đào cần chút không gian hít thở, nói với Tào An: "Bệnh viện gọi tới, em ra ngoài nghe một chút. ”

Tào An gật đầu.

Vừa rời khỏi quán thịt nướng, Giang Đào thở phào nhẹ nhõm, thật đáng sợ, sao Tào An lại trông như vậy chứ!

Điện thoại truyền đến giọng Vương Hải Yến, có chút chột dạ: "Tiểu Đào, cháu gặp Tào An chưa? ”

Giang Đào ủy khuất: "Gặp rồi, cô Vương, cô lừa cháu. ”

Nếu cô nhìn thấy ảnh chụp chính diện Tào An 30 tuổi, cô sẽ không bao giờ đồng ý gặp thử.

Vương Hải Yến: "Ôi, cháu không khóc chứ? Cô xin lỗi cô xin lỗi, nhưng Tiểu Đào cháu nghe cô giải thích, con người Tào An rất tốt, thằng bé sinh ra đã như vậy, bố, ông thằng bé đều trông như thế, ba người này mà ngồi cùng một chỗ thì thật sự giống như ba đời xã hội đen, lúc chị họ cô mới kết hôn, cô cũng sợ hãi, ở chung nhiều năm mới quen dần. ”

Giang Đào lơ đãng nghe, nếu cô ngẩng đầu, sẽ nhìn thấy kính bên cạnh phản chiếu bản thân, đã trề môi từ lúc nào.

Vương Hải Yến: "Tiểu Đào, cháu còn nhớ cô nói Tào An ăn nói vụng về chẳng có bạn bè, thật ra không phải thằng bé ăn nói vụng về, đứa nhỏ này vô cùng lễ phép, chỉ là người khác đều sợ nó, từ bé đã không có bạn học muốn chơi với Tào An. Sau khi nó tốt nghiệp, con gái đều trốn nó, bọn cô giới thiệu xem mắt cho thằng bé, lấy ảnh chụp thực sự cho nhà gái xem, không ai nguyện ý gặp mặt, lấy ảnh chụp góc nghiêng lừa gạt người khác đi, sau khi nhà gái ăn một bữa cơm cũng đều không muốn tiếp tục tiếp xúc với Tào An. ”

Giang Đào vẫn trề môi như cũ, cô cực kì hiểu những cô gái từ chối Tào An, bởi vì cô cũng muốn chạy trốn ngay lập tức.

Vương Hải Yến thở dài: "Tiểu Đào, nể mặt cô, cháu ăn xong bữa cơm này với Tào An đi, thằng bé bị người khác ghét bỏ quá nhiều lần, hai năm nay đều phản đối xem mắt, nếu cháu biểu hiện quá rõ ràng, cô sợ làm tổn thương lòng tự trọng của nó, sau này thằng bé cũng không dám thử nữa. ”

Giang Đào: "Cô yên tâm, cháu đã tới đây, dù sao cũng sẽ ăn xong bữa cơm này. ”

Nếu thực sự chạy trốn cũng quá bất lịch sự.

Vương Hải Yến: "Được rồi, vậy các cháu ăn đi, có chuyện gì quay về chúng ta lại nói kỹ hơn. ”

Kết thúc cuộc gọi, Giang Đào cất di động, ánh mắt nhìn về phía quán thịt nướng đã cách xa một đoạn.

Không sợ đối tượng xem mắt xấu, không sợ đối tượng xem mắt phiền, nhưng giống như Tào An, cô thật sự sợ đến run rẩy.

Giang Đào còn muốn bình tĩnh, WeChat có tin nhắn mới.



Tào An: Xin lỗi về chuyện ảnh chụp, anh có thể hiểu tâm trạng của em, bây giờ em rời đi cũng không sao, anh sẽ giải thích với y tá trưởng, em không cần lo lắng công việc bị ảnh hưởng.

Giang Đào nhìn tin nhắn này với tâm trạng phức tạp.

Trước khi nhìn thấy Tào An, cô sẽ cảm thấy người này thật lễ phép, rất lịch sự, hiện giờ cô không thể tưởng tượng nổi sao anh có thể gõ những dòng chữ này với khuôn mặt như vậy.

Anh ấy lễ phép, Giang Đào cũng không thể thất lễ, trả lời: Em không sao, chỉ là bị khí thế của anh dọa sợ.

Tào An: Đúng thế, rất ít người không sợ anh.

Giang Đào: Vừa gọi điện thoại xong rồi, quay lại ngay đây.

Tào An: Ừ.

Hai phút sau, Giang Đào một lần nữa ngồi đối diện Tào An, chỉ là cười liếc qua Tào An, liền tiêu hao hết hết dũng khí cô tích góp ở bên ngoài, cũng không dám nhìn lên mặt anh nữa.

Tào An đưa thực đơn qua: "Anh chọn mấy món ăn đặc sắc, em xem có thích ăn hay không, còn chưa gọi đồ uống. ”

Giang Đào nhận lấy thực đơn, phát hiện Tào An đã gọi sáu món thịt nướng.

Cô gọi một ly nước cam, trả lại thực đơn cho Tào An: "Đủ rồi. ”

Tào An lại gọi thêm hai bát cháo bí ngô, một đĩa hoa quả.

Người phục vụ lấy thực đơn rời đi.

Giang Đào không tiện nhìn chằm chằm vào bàn, nghiêng đầu, giả vờ thưởng thức nội thất trang trí của cửa hàng này.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu be, bên trong là áo dệt kim màu trắng, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xuống vai, khi yên tĩnh có vẻ rất ngoan ngoãn.

Tầm mắt Tào An nhanh chóng đảo qua cái trán trơn bóng, sống mũi mảnh khảnh, đôi môi mềm mại, xẹt qua gương mặt trắng nõn cùng cổ cô, cuối cùng dừng ở đôi mắt vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào anh.

Đã rất lâu anh không đi xem mắt.

Không có cô gái nào dám tới gần anh, Tào An cũng không vì chuyện này mà buồn bực, du͙© vọиɠ có thể dùng tay giải quyết, rảnh rỗi có việc khác để làm, tình yêu cũng không cần thiết với anh.

Mấy năm trước đồng ý xem mắt, chỉ là vì đối phó với những trưởng bối quan tâm đến chuyện hôn nhân của anh, bị những nhà gái kia ghét bỏ, Tào An tâm tĩnh như nước, chưa bao giờ có ý níu kéo ai.

Cho đến cuối tuần trước.

Dì cao hứng phấn khởi đến tìm anh, bảo anh xem y tá mới tới phòng cô.

Ngoài thẻ làm việc, trong điện thoại của dì còn có một đoạn video Giang Đào nói đùa với các y tá khác.

Y tá Giang trong mắt Tào An, thật sự giống như một quả đào nhỏ, ngọt ngào căng mọng, mềm mại hấp dẫn.

Giang Đào nhìn trang trí một vòng, khóe mắt phát hiện Tào An hình như đang nhìn cô, cô càng khẩn trương hơn, cầm lấy ly nước cam.

Khi cô đặt cốc xuống, Tào An hỏi: "Nghe nói em đã làm việc ở thủ đô được hai năm, sao lại quay về?"

Giang Đào nhìn ly thủy tinh giải thích: "Em là do bà ngoại nuôi lớn, bây giờ bà ngoại già rồi, em muốn trở về chăm sóc bà.”

Tào An: "Bà ngoại em bao nhiêu tuổi?”

Giang Đào: "Bảy mươi.”

Tào An: "Tuổi này đúng là cần có người ở bên, thân thể bà thế nào? ”

Giang Đào cười cười: "Vẫn rất khỏe khoắn, thường xuyên đi quảng trường tập nhảy. ”

Tào An: "Ông nội anh tám mươi tuổi, sức khỏe cũng rất tốt, thích đi câu cá bên hồ. ”

Anh lại đưa di động qua, bên trong là một đoạn video ông nội anh chuẩn bị dụng cụ câu cá.

Tóc ông hoa râm, ngũ quan khuôn mặt so với Tào An đúng là một khuôn mẫu khắc ra tới, chỉ do đã nhiều tuổi, phần khí thế trùm xã hội đen cũng suy yếu rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một ông lão rất uy nghiêm.

Giang Đào cố gắng làm bầu không khí sống động: "Hai ông cháu rất giống nhau. ”

Tào An mở một bức ảnh chụp chung ba đời ông cháu nhà mình ra.

Hiệu quả kia, tương đương với ba ông trùm xã hội đen mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Giang Đào.

Giang Đào:...

Cô chỉ thuận miệng nói, thật sự không cần cho cô xem!