Chương 43: Tàn Khốc

Chương 43: Tàn Khốc

Đại khái chính là vậy, ghi lại nguồn gốc của giới tu chân.

Quyển thứ hai là Sách tranh linh thú, hắn từng đánh rất nhiều dã thú, không biết có phải linh thú hay không.

Lật xem hồi lâu, hắn phát hiện con chuột to như con mèo trước đây, tên là Hắc Thử.

Là linh sủng của một tu chân giả nào đó nuôi dưỡng.

Nhưng quyển sách này không ghi lại nhiều lắm, ít nhất không có Chó ba đầu.

Đó là dã thú duy nhất biết nói mà hắn gặp được cho đến hiện tại



Mấy ngày nay Chu Tự vẫn đang đọc sách của giới tu chân, đại khái cũng có chút hiểu biết về giới tu chân.

Nói một cách đơn giản, vị trí của giới tu chân không nằm trong bản đồ bình thường.

Bởi vì một số vấn đề lịch sử để lại, chỉ có tu chân giả mới có thể phát hiện.

Cụ thể tại sao cũng không được ghi lại.

Giới tu chân giới có ma tu, đạo tu, quỷ tu...

Tiến vào giới tu chân, đồng nghĩa với việc tham gia vào cạnh tranh.

Cuộc cạnh tranh này rấ tàn khốc, cuộc cạnh tranh của sinh vật, sự lựa chọn của tự nhiên, kẻ phù hợp sẽ được sinh tồn.

Một món pháp bảo, một quyển công pháp, một viên đan dược, một gốc cây linh thảo, đều dẫn đến cuộc cạnh tranh như này.

“Thật sự là tàn khốc.”

Chu Tự gấp sách lại lắc đầu thở dài.

“Cho nên hôm nay sẽ phát lương?”

Có tàn khốc thế nào cũng phải sống.

Hôm nay thứ bảy, mấy ngày nay Ma Chủng tăng ca thức đêm, cuối cùng làm ra ba vòng cho hắn.

Qua một thời gian nữa là có thể tiến vào binh giả bậc tám, đến lúc đó có thể học điều khiển kiếm bay lên.

Còn về Chu Thiên Kinh, đêm nay cũng phải bắt đầu thử tiến bậc chín.

Ngày mai các nàng Nguyệt tỷ hành động, phải cùng qua đó xem sao.

Nhìn nhận thế giới.

Đó chắc chắn là đêm máu và thịt đan xen, nhưng không biết có dã thú hay không.

Dạo này hắn đọc quá nhiều sách, công lực ngàn năm đã viên mãn, cần tiêu hao.

Thật sự không có chỗ để tiêu hao, trước tiên tâm sự với Ma Chủng.

“Nghe Nguyệt tỷ nói càng cho Ma Chủng ăn thì nó càng có tinh thần, nhưng tại sao Ma Chủng của ta càng được cho ăn thì tình thần càng uể oải?

Chẳng lẽ còn phải nghỉ ngơi hai ngày?

Hắn còn chỉ được nghỉ có một ngày, Ma Chủng mà cũng còn có thể có đãi ngộ tốt hơn so với hắn?

Bốn giờ chiều, Chu Tự kỳ vọng mong chờ phần lương đầu tiên của mình, còn về đám người Hàn Tô muốn nói gì, hắn cũng không quan tâm.

Đại khái là có liên quan đến giới tu chân.

Lúc này Tô Thi từ phòng nghỉ bên khác chạy đến.

Dáng vẻ vội vội vàng vàng.

“Chu Tự, quyển Kiến thức về quái vật biển cả chạy đi đâu rồi?”

Nàng vẫn giữ tư thế bước chân, định xuất phát bất cứ lúc nào.

“Quyển thứ tư, ô thứ sáu, hàng thứ hai từ dưới lên trên, kệ sách số mười ba.”

Chu Tự thuận miệng nói.

Trong bốn nhân viên quản lý viên, Tô Thi dễ mắc sai nhất.

Hơn nữa còn rất dễ quên mình để đồ ở đâu.

Không có ích nhiều lắm, nhưng một số việc đơn giản đều là nàng làm.

Ví dụ thẻ nhân viên và ghi chép giờ tăng ca của hắn.

Vì thế hắn đã lo lắng nửa tiếng, chẳng may bị ghi chép sai, thì chẳng phải xui xẻo sao?

Cho đến ngày hôm qua, hắn hoàn toàn xóa bỏ nỗi lo này.

Rõ ràng hắn chỉ tăng ca một tiếng, nhưng Tô Thi đã quên.

Vì để an toàn, nàng trực tiếp điền số giờ tăng ca cao nhất được phép.

Điều đáng tiếc duy nhất bị tài vụ kiểm tra ra.

Tô Thi nói lời cảm ơn rồi chạy đi tìm sách.

Chu Tự gật đầu tiếp tục đọc sách.



Phòng nghỉ.

Minh Nam Sở nhìn Hàn Tô nói:

“Sắp đến giờ rồi, có thể hỏi rồi. Tốc độ đọc sách của hắn không chậm, có vẻ cũng có hiểu biết.”

“Nếu không phải đột nhiên Trình tỷ tiến cử, có lẽ chúng ta còn đang quan sát. Nhưng Trình tỷ nói đúng, hắn thực sự khác biệt. Đã đọc ba ngày, lại không chủ động đưa ra câu hỏi liên quan. Đọc xong chỗ sách đó, nói thế nào cũng sẽ cảm thấy hiếu kỳ với giới tu chân. Hình như hắn chỉ đang đọc sách. Hơn nữa nhìn có vẻ thực sự là lần đầu tiên hắn đọc chỗ sách đó.”

Hàn Tô lau kính mắt, trong lòng có chút nghi hoặc.

Sở dĩ họ thử thu nhận Chu Tự sớm như vậy, hoàn toàn là vì Trình tỷ.

Hôm đó Trình tỷ tìm họ đến, hỏi bọn hắn có phải có dự định thu nhận Chu Tự hay không, sau đó khen Chu Tự hai câu.

Như vậy, mọi việc được làm trước thời hạn.

Nếu không, nói gì thì cũng phải đợi thêm nửa tháng nữa.

Nửa tháng vẫn còn là nhanh, chủ yếu là thời gian không đợi họ.

Phía Ma tu đã hành động, Thần Khuyển Đại Địa cũng sắp mở ra cơ duyên.

Một khi xảy ra vấn đề, họ có khả năng bị đuổi ra khỏi tòa thành này.



Hàn Tô nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn tư liệu trên mặt bàn.

“Sắp tan làm rồi, bắt đầu được rồi.”

Minh Nam Sở gật đầu, dù sớm hơn không ít thời gian, nhưng mấy ngày này họ cũng đã để ý.

Vấn đề không lớn lắm.

Năng lực làm việc cũng rất tốt, bệnh hay hỏng việc của Tô Thi cũng đã được giảm bớt.

Đúng vậy, Tô Thi đọc sách sẽ để vứt một góc, sau đó họ sẽ phải đi tìm.

Nhưng có Chu Tự ở đây, trực tiếp hỏi hắn là được.

Như thể hắn hiểu rõ hết tất cả sách ở thư viện.

Tạm thời vẫn chưa thể làm khó được hắn.

Hoặc có thể do những cuốn sách quá hiếm thấy, họ đến tên còn không biết.