Chương 33: Thất Bại

Chương 33: Thất Bại

“Này.”

Chu Tự đưa đậu phụ thối cho Chu Ngưng Nguyệt:

“Màn thầu để ta ăn là được rồi.”

Chu Ngưng Nguyệt cầm lấy đậu phụ thối rồi ngửi, mặt đầy ghét bỏ, sau đó lại ngồi sang một bên và bắt đầu ăn.

“Màn thầu để ngày mai ăn sáng, ngươi đi nấu cơm đi, đậu phụ thối cũng không thể ăn thay cơm được.”

“...”

Bây giờ Nguyệt tỷ coi mình là chủ nhà hay là khách?

Sau đó hắn đến tủ lạnh xem thử, phát hiện không có đồ ăn.

Quên mua rồi.

Tối nay ăn màn thầu thôi.

Nghĩ tới màn thầu, hắn nhìn thấy nồi màn thầu nóng hổi thì tò mò hỏi:

“Nguyệt tỷ biết tự hấp màn thầu?”

Theo lý thường thì Nguyệt tỷ chắc không biết dùng bếp từ, bếp gas mới phải.

Trong nhận thức của hắn, tu chân giả như Nguyệt tỷ giống với những người sống ở thời cổ đại.

Sao người cổ đại đến hiện đại lại biết dùng những thứ này?

Không khoa học.

“Mẫu thân dạy đấy.”

Giọng của Nguyệt tỷ từ bên ngoài vọng vào.

Như vậy Chu Tự mới gật đầu.

Có điều, Nguyệt tỷ thật sự đã đi tìm cha mẹ.

Quả nhiên dáng người nhỏ nhắn có thể được coi như trẻ con. Hắn thì khác, cao to như thế, muốn xin ít tiền sinh hoạt cũng ngại.

Chủ yếu là muốn xin cũng chưa chắc đã được.

Sẽ còn hỏi về chuyện xem mắt của hắn, thất bại rồi khó mà mở miệng, đến lúc đó lại phải đi xem mắt nữa thì phải làm sao?

Lại thất bại nữa thì?

Khi đó không cần người khác đến điều tra Thánh Tử Ma Đạo nữa, khắp nơi đều sẽ truyền tai nhau tin Thánh Tử Ma Đạo xem mắt thất bại.

Nhân vật phản diện này sẽ không còn chút tôn nghiêm nào nữa.

Không làm thì thôi. Không bằng trở về thừa kế tiệm cơm.

Chỉ là làm đầu bếp không oai bằng làm Thánh Tử.

“À đúng rồi, mẫu thân bảo ta hỏi ngươi, sao ngươi lại không gọi điện thoại cho Thu Thiển? Muốn có tình cảm cần phải liên lạc, không liên lạc với nhau lấy đâu ra tình cảm? Sau này kết hôn rồi cũng khó mà chung sống.”

Chu Ngưng Nguyệt miệng vừa chẹp chẹp ăn miếng đậu phụ thối vừa nói.

Chu Tự nghe thấy vậy thì lấy hai cái màn thầu đi tới cạnh bàn ăn rồi đáp:

“Gọi điện cho Thu Thiển?”

“Đúng rồi.”

Chu Ngưng Nguyệt gật đầu trả lời:

“Mẫu thân bảo có gì nói hay không cũng phải nói một hai câu, bên kia còn đang đợi điện thoại của ngươi kìa. Ngươi cứ như vậy không gọi sẽ khiến đối phương cảm nghĩ rằng không ưa Thu Thiển. Nhưng mẫu thân lại nói ngươi thấy Thu Thiển rất xinh đẹp, rất hợp.”

Chu Tự:

“...”

Hắn nói thế khi nào vậy?

Lúc mẹ hỏi hắn hoàn toàn không nói thế, được chứ?

Tuy rằng Thu Thiển quả thực rất đẹp.

“Nhưng mà…”

Chu Tự dừng lại một nhịp:

“Bên kia cũng đâu để lại cho ta phương thức liên hệ.”

“Hả?”

Chu Ngưng Nguyệt chợt ngớ người, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Chu Tự:

“Không có phương thức liên lạc?”

“Ừ.”

Chu Tự ngồi ở bàn ăn, nói đại khái về chuyện xem mắt hôm đó.

“Nàng nói chuyện sơ sơ với ta, rồi sau đó nói có chuyện nên rời đi. Đâu có để lại phương thức liên lạc. Cho nên buổi xem mắt đấy chắc là thất bại rồi, chưa kịp nói với mẹ.”

“Thất bại?”

Chu Ngưng Nguyệt có chút khó hiểu:

“Sao có thể xem mắt thất bại được? Lần xem mắt này thực ra là để ngươi xem thử có thích hay không, người đồng ý đi xem mắt thì coi như thành công. Ngươi không đồng ý mới là thất bại. Mẹ nói ngươi không từ chối, cho nên buổi xem mắt thành công. Đính hôn luôn rồi. Người trong Ma Đạo đều biết vị hôn thê của Thánh Tử Ma Đạo là Thu Thiển, người được gọi là Thần Nữ Ma Đạo.”

“Hả?”

Lần này đến lượt Chu Tự kinh ngạc.

Không chỉ không thất bại, mà hoá ra còn đính hôn luôn rồi?

Mấy chuyện như đính hôn này đều không cần đến đương sự là hắn sao?

Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn đậu phụ thối, vừa mặt tươi cười nhìn Chu Tự nói:

“Có cảm giác gì khi biết mình có vị hôn thê? Mẹ nói ngươi còn không tìm nổi bạn gái.”

Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ, mở miệng nói:

“Ta và các hạ, người chó khác đường.”

Cẩu độc thân cũng là chó.

“Bây giờ ta vẫn còn nhỏ, ngươi thấy bé gái tám tuổi nào có bạn trai bao giờ chưa? Đấy là yêu sớm đấy.”

Chu Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.

Chu Tự không tiếp lời, Nguyệt tỷ có thể lúc này coi mình là khách, lúc kia coi mình là chủ nhà, bây giờ cần làm một đứa trẻ, nàng đương nhiên cũng sẽ không do dự.

“Ngươi nên nói mấy thứ lãng mạn ấy, Thu Thiển cái gì cũng không biết, rất dễ bị ngươi dỗ dành.”

Chu Ngưng Nguyệt nói.

“Mấy thứ lãng mạn?”

Chu Tự nghĩ rồi nói:

“Từ đó mưa bụi rơi Thanh Thành, một người cầm ô hai người bước đi?”

Thấy trên mạng đó, lúc đó xem lại nên tiện nhớ được.

“Thật đáng tiếc.”

Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự lắc đầu thở dài.

“Đáng tiếc cái gì?”

Chu Tự tò mò.

“Đáng tiếc là nói với chị ngươi, không phải nói với vị hôn thê của ngươi.”

Chu Ngưng Nguyệt nghĩ rồi nói:

“Đợi khi nào ngươi kết bạn với Thu Thiển, thì đăng cái này lên vòng bạn bè, chắc chắn có hiệu quả.”