Hứa Hạ Châu chạy tới khu Văn Tây lấy chìa khóa, đang đứng trong hành lang yếu ớt gõ cửa.
Mẹ Hứa mang dép lê từ trong nhà chạy ra, mở cửa, chặn Hứa Hạ Châu ở ngoài, dùng giọng điệu hiếu kỳ hưng phấn hỏi: “Sao rồi?”
Trong nháy mắt đó Hứa Hạ Châu không biết phải mở miệng thế nào, bởi vì có quá nhiều vấn đề.
Cuối cùng anh chọn một câu dễ giải thích rồi nói ra: “Đối phương là Alpha.”
“Hả?” Mẹ Hứa cũng kinh ngạc, “Dì đồng nghiệp mày bảo Omega mà!”
“Mẹ hỏi dì ấy xem dì ấy đã gặp Omega nào cao 1m8 chưa?” Hứa Hạ Châu càng nói càng thấy dì đồng nghiệp không đáng tin.
“Không thể nào…” Biểu cảm trên mặt mẹ Hứa cũng một lời khó nói hết, bà lấy điện thoại ra xem, nhìn ảnh chụp trên màn hình, tự lẩm bẩm: “Nhìn cũng không cao lắm mà ta!”
Hứa Hạ Châu thò đầu vào cửa nhìn lướt qua điện thoại.
Ảnh chụp chắc là hồi Lâm Lâm học cấp ba, nhìn non hơn bây giờ nhiều, rất khó để phân biệt có phải Alpha không.
Nhưng……
“Mẹ nhìn ảnh thôi thì có đoán ra được chiều cao không?” Hứa Hạ Châu xem như đã hiểu, chuyện này không nên đổ lỗi lên người dì đồng nghiệp được.
Y đưa tay ra trước mặt mẹ Hứa, vô cùng bất đắc dĩ: “Mẹ đưa chìa khóa cho con được chưa?”
Mẹ Hứa vẫn đang đắm chìm trong nỗi đau tột cùng vì buổi xem mắt lần thứ n không thành của con mình, tâm trạng đê mê, không nói gì mà trực tiếp đưa chìa khóa cho Hứa Hạ Châu.
Sau khi lấy chìa khóa, Hứa Hạ Châu không đi ngay, y còn đang thắc mắc mẹ có giấu chiếc chìa khóa nào nữa không.
Nhưng lúc này mẹ Hứa đang bận sa sút tinh tình, im lặng đóng cửa.
Đang đóng được nửa, bà chợt nhớ ra gì đó, lại đẩy cửa ra, nói với Hứa Hạ Châu đang đứng ở ngoài: “Sắp tới chị với anh rể mày đi công tác, muốn thả Đỗ Trạch Vũ ở chỗ mày đó. Nhà mẹ cách trường học cháu xa quá, đón cháu không tiện, mày có tiện trông cháu máy ngày không thế?”
“Khi nào vậy mẹ?”
“Không biết đâu, chị mày nói sẽ liên lạc với mày sau.” Mẹ Hứa chuyển chủ đề, tiếp tục nói: “Đưa chìa khóa cho mẹ, mày luôn tăng ca, buổi tối mẹ phải đi nấu cơm cho Đỗ Trạch Vũ.”
Hợp tình hợp lý, không thể từ chối.
Hứa Hạ Châu chậm rãi tháo xuống một chiếc chìa khóa, tuy trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, nhưng toàn bộ hành động đều lộ ra bốn chữ “rất không tình nguyện”.
Mẹ ruột dù sao cũng là mẹ ruột, nhìn lướt qua đã biết Hứa Hạ Châu đang nghĩ gì.
“Chờ chị mày về mẹ trả lại chìa khóa cho mà, keo muốn chết.” Nói xong bà liền đóng cửa.
Từ đầu đến cuối, Hứa Hạ Châu còn không được phép bước vào nhà.
Trong hành lang yên tĩnh, chỉ còn lại bóng dáng cô đơn và u sầu của Hứa Hạ Châu. Y lặng lẽ ngẩng đầu thề với bóng đèn mờ rằng đây chắc chắn sẽ là buổi xem mắt cuối cùng của mình.
Thực ra mẹ Hứa giữ chìa khóa cũng rất hợp lý.
Công ty công nghệ tăng ca là chuyện bình thường, trạng thái bình thường của Hứa Hạ Châu là đến công ty làm việc, về nhà cũng làm việc. Để y chăm cháu, chắc ngày ba bữa cơm hộp quá.
Thật ra Đỗ Trạch Vũ có đến hay không, Hứa Hạ Châu đều phải ăn đối phó, mẹ Hứa không quan tâm đ ến việc Hứa Hạ Châu ăn gì. Theo lời bà, Đỗ Trạch Vũ đang tuổi ăn tuổi lớn cần được ăn uống đầy đủ, còn Hứa Hạ Châu thì đã trưởng thành nên ăn gì không quan trọng.
…
Là mẹ ruột, thật đấy.
Thế nên, bữa ăn bổ dưỡng nhất của Hứa Hạ Châu là bữa trưa, bởi vì Trình Văn Gia luôn rủ y ra ngoài.
Hai người bọn họ là bạn đại học, cùng phòng, cùng lớp, cùng chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp cũng là đồng nghiệp, tuy không cùng công ty nhưng đều ở cùng một khu thương mại.
Đối với ngành của họ, công việc hàng ngày đã bận rộn đến mức khiến mọi người cảm thấy chóng mặt, giao tiếp giữa các đồng nghiệp chủ yếu liên quan đến công việc.
Trong hoàn cảnh như vậy, cuộc sống có hơi áp lực thật, vậy nên Trình Văn Gia thường gọi Hứa Hạ Châu ra ngoài, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, thư giãn đầu óc.
Đương nhiên đây chỉ là theo lời Trình Văn Gia.
Đối với Hứa Hạ Châu, y chỉ đơn thuần cọ bữa cơm thôi, không nghĩ nhiều vậy đâu.
Con người Hứa Hạ Châu, ngoại hình và tính cách tương phản quá lớn.
Hốc mắt sâu, đuôi lông mày nhướn lên, khi cúi đầu nhìn xuống luôn cho người ta cảm giác suy nghĩ nặng nề. Các đường nét ở nửa dưới khuôn mặt quá cứng rắn, nhất là khi y nhìn thẳng vào người khác mà không nói lời nào, sẽ mang đến rất nhiều áp lực cho đối phương, đến mức không cần tiết ra pheromone cũng đủ trấn áp.
Rõ ràng là vẻ ngoài hạng nhất, nhưng tác động mà nó mang lại không khác gì tướng mạo hung thần ác sát.
Tạm thời bỏ qua sự thật y rất có lợi thế khi đối mặt với Omega, cho dù là Alpha, cũng sẽ có rất ít người chạy đến để kêu gào khıêυ khí©h y.
Tuy nhiên, bản thân Hứa Hạ Châu lại không biết mình trong mắt người khác lại hung hăng như vậy, không phải tính tình phóng khoáng dễ dãi mà do thần kinh thô nên không để ý.
Nói trắng ra, là khờ, kiểu khờ ẩn sâu dưới lớp da nghiêm túc lạnh lùng không thể nhìn thấy ý.
Nhưng càng là những người không quen biết, họ sẽ càng tránh xa y vì sợ hãi, cho nên từ nhỏ đến lớn Hứa Hạ Châu cũng chẳng có bạn bè nào.
Mà Trình Văn Gia thì khác, hắn là kẻ nghiện sắc đẹp, nhìn mặt mà kết bạn.