Chương 14

Nghiêm Lạc là tới trả đàn, nhân tiện chào tạm biệt.

Hắn đầu tiên là cùng Tần Hàn nói chuyện một lát, chỉ nói là bởi vì chính mình cân nhắc lúc sau vẫn là cảm thấy nên tham gia thi đại học, thi vào ngành y khoa về sau làm một người bác sĩ cứu giúp mọi người cũng tương đối tốt.

Tần Hàn đương nhiên sẽ không phản đối.

Lúc sau, Nghiêm Lạc liền lên lầu tìm đến phòng Tống Dao.

Tống Dao đã từ tiểu táo đã biết tính toán của Nghiêm Lạc: Hắn không thể học âm nhạc, lại không muốn dựa theo an bài của mẹ hắn, cùng đi lên cùng một con đường giống kiếp trước, cho nên, hắn chuẩn bị rời nhà trốn đi.

Cùng mấy bạn cùng lứa tuổi cùng nhau tính toán đi ra ngoài lang bạt.

Tống Dao lòng tràn đầy bất lực cùng cạn lời.

Lấy góc độ một người đứng xem, Nghiêm Lạc nam sinh như vậy chỉ có bằng cấp cao trung đi ra ngoài lang bạt, đại khái xác suất sẽ bị xã hội chụp chết ở trên bờ cát.

Còn nữa, Nghiêm Lạc liền như vậy đi rồi, cốt truyện của cô, nhiệm vụ của cô phải làm sao bây giờ?

Tiểu táo: Ký chủ, cô phải nghĩ biện pháp giữ hắn lại!

Tống Dao: . Ta cũng muốn vậy mà.

Tiểu táo: Ta có một ý tưởng..

Tống Dao: Nói đi đừng ngại.

Một lát sau, tiếng đập cửa vang lên, Nghiêm Lạc cầm đàn violon đi đến.

Hắn nhìn Tống Dao cũng là kiếm lý do thoái thác: Chăm chỉ học tập tốt, không học âm nhạc, cho nên không cần đàn.

Tống Dao không có hé răng, liền như vậy lẳng lặng nhìn hắn.

Một lát sau, Nghiêm Lạc dẫn đầu dời đi tầm mắt.

Tống Dao hạ quyết tâm mở miệng: "Nói thật!"

Nghiêm Lạc quay đầu lại nhìn cô, lông mi kịch liệt run rẩy lên.

Tống Dao hừ một tiếng: "Là mẹ cậu người mợ tốt đó không cho cậu học?"

Nghiêm Lạc thân hình hơi cứng đờ, kéo kéo khóe miệng: "Mẹ tôi.. Cũng là vì tốt cho tôi."

Tống Dao nhẹ hừ một tiếng: "Vì tốt cho cậu.. Tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, mẹ cậu hận không thể quản thúc cậu chuyện gì cũng đều phải nằm trong lòng bàn tay."

Cô lời nói trước sau như một không khách khí: "Bà ta lần này vì muốn tốt cho cậu, bức cậu từ bỏ âm nhạc, về sau vì tốt cho cậu, còn muốn dựa theo tâm ý của minhf bắt buộc cậu lựa chọn nghề nghiệp, sau này lại, nói không chừng còn muốn cưới người mà bà ta cho rằng là người phụ nữ thích hợp làm vợ của cậu.. Có lẽ về sau liền con của cậu cũng đều giống cậu bị gắt gao kiểm soát, cậu liền tính toán như vậy?"

Nghiêm Lạc bỗng nhiên sững sờ ở nơi đó.

Kiếp trước, còn không phải là như vậy.. Hắn dựa theo tâm ý của mẹ thi đại học y khoa, tới làm tại bệnh viện mà bà ấy chỉ định, bà ấy chọn luôn người sẽ làm vợ hắn.. Nếu không phải hắn chết sớm, có lẽ, nửa đời sau chính là giống như lời Tống Dao vừa nói!

Nghiêm Lạc thân thể không chịu khống chế run rẩy lên.

Kiếp trước đã sống hơn hai mươi tuổi, hắn còn không bằng một tiểu cô nương mười mấy tuổi nhìn nhận cuộc sống

"Cậu tính thế nào?" Tống Dao gọn gàng dứt khoát.

Nghiêm Lạc cũng không gạt cô, nói tính toán của chính mình.. Tống Dao đó là cười nhạo một tiếng: "Rời nhà trốn đi, sau đó thì sao? Về sau liền dùng bằng cấp cao trung làm công cho người ta cả đời?"

Nghiêm Lạc tay chậm rãi nắm tay.

Đây là phương pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến.. Hắn tình nguyện sinh hoạt chật vật vất vả, cũng không nghĩ lại đi vào con đường giống kiếp trước.

"Kỳ lão sư không phải muốn chiêu học sinh, câu không đi thử?" Tống Dao hỏi.

Nghiêm Lạc cười khổ không nói gì.

Kỳ ngạn chiêu học sinh là mặt hướng toàn thế giới, muốn tham gia thống nhất tuyển chọn, địa điểm ở nước M.. Không nói cái khác, hơn nữa chi phí không dưới vài vạn.

Mẹ hắn không đồng ý hắn học âm nhạc, căn bản sẽ không cho hắn tiền này!

Đúng lúc này, Nghiêm Lạc liền nhìn đến Tống Dao từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa tới trước mặt hắn.

"Nơi này là tiền mừng tuổi của tôi, cũng đủ cho cậu đi tham gia tuyển chọn.". Nghiêm Lạc tầm mắt khϊếp sợ, Tống Dao nâng cằm lãnh xích:" Nhìn cậu kia đúng là nghèo kiết xác, cầm đi tham gia tuyển chọn đi.. Không phải cho, là mượn, về sau phải trả! "

Nghiêm Lạc vành mắt bỗng nhiên liền đỏ.

Hắn nhớ tới kiếp trước, Tống gia công ty phá sản, Tống Dao thành mục tiêu mọi người chế nhạo.. Cô đã từng có một lần tìm đến trước mặt hắn, muốn vay tiền hắn.

Nhưng hắn không cho!

Hắn ghi hận cô lúc trước cao cao tại thượng, cũng chán ghét cô hao hết tâm tư hãm hại Tần Mang!

Lần đó, Tống Dao rời đi bóng dáng ở trong trí nhớ hắn phá lệ rõ ràng: Quá khứ luôn là thiếu nữ kiêu ngạo giờ đây sống lưng hơi co lại, bóng dáng tinh tế tiêu điều đáng thương cực kỳ.

Hắn lúc trước mắt lạnh liền nhìn như vậy.. Nhưng hiện tại, cô vẫn là bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, lại mỗi lần đều là tìm mọi cách muốn giúp hắn.

Cô chỉ là ngây ngốc sẽ không nói, nhưng vẫn xem hắn trở thành người nhà.

Kiếp trước, cũng là vì đem hắn trở thành thân nhân mới có thể buông tôn nghiêm tìm hắn trợ giúp.. Nhưng hắn liền như vậy không chút do dự cự tuyệt.

Cô lúc trước nhất định rất thương tâm đi..

Xem Nghiêm Lạc trầm mặc ẩn nhẫn, như là có chút chịu không nổi bộ dáng của cô, Tống Dao lập tức nắm lấy cơ hội tiếp tục kéo thù hận:" Hừ, còn khóc cái mũi a.. Nhìn bộ dáng của cậu thật không có tiền đồ! "

Giọng nói rơi xuống, Nghiêm Lạc lại là chợt cười nhẹ.

Hắn cười nhìn cô:" Không có việc gì, trước mặt biểu tỷ nhà mình, không sợ mất mặt! "

Tống Dao tức khắc sửng sốt, sau đó liền nhìn đến tầm mắt Nghiêm Lạc chuyên chú nhìn cô, thong thả, lại gằn từng chữ một nói:" Về sau, dù cho phát sinh chuyện gì, tôi đều sẽ bảo vệ chị. "

Tống Dao tức khắc sững sờ ở nơi đó..

Thẳng đến Nghiêm Lạc cầm đàn violon rời đi, Tống Dao đều không có thể tiếp thu sự thật này: Đó chính là, cô lại lần nữa thất bại.

Tống Dao: Ta cảm thấy có vấn đề.

Tiểu táo: Có.. Có sao?

Tống Dao: Phải đi theo cốt truyện, liền phải giữ hắn lại, muốn giữ lại, liền phải giúp hắn, nhưng giúp hắn, hắn liền không hận ta, không hận ta, muốn ta đi theo cốt truyện kiểu gì?

Tiểu táo: .

Tiểu táo: Ký chủ, ta biết cô tận lực..

Tống Dao: Không tính ta phá hỏng cốt truyện đi?

Tiểu táo: Không.. Không tính.

Ngày hôm sau, Tống Dao đến trường học.

Chờ thời điểm tiến vào lớp, cô liền phát hiện có điểm không đúng.. Trong lớp học trong tối ngoài sáng đều nhìn chằm chằm vào cô.

Cô bị xem có chút phát hỏa, ngồi vào trên chỗ ngồi mới phát hiện, nguyên lai là bởi vì trên bàn cô có một phần bữa sáng.

Sữa bò cùng bánh mì phô mai còn có một bao quả hạch.

Trước bàn là bạn học trong đoàn tỷ muội" guộc" hướng cô làm mặt quỷ: "Dao Dao, là giáo thảo đưa đến nha."

Tống Dao tức khắc sửng sốt, vội vàng gọi Tiểu táo: Tiểu táo Tiểu táo, này lại là sao lại thế này?

Tiểu táo: Hắn.. Cô ngày hôm qua cứu hắn, đây là hẳn cảm tạ đi.

Tống Dao: Chỉ là như vậy?

Tiểu táo: . Đúng! Chính là như vậy.

Tống Dao lúc này mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra.. Kết thúc tiết học, Cố Thời Việt liền xuất hiện ở bên ngoài phòng học, mỉm cười hướng đồng học gần cửa nói: "Phiền toái giúp tôi kêu Tống Dao một chút."

Tống Dao lúc nhìn đến Cố Thời Việt đã có chút muốn tự hủy, trực giác nói cho cô, sự tình khả năng không có lạc quan như Tiểu táo nói.

Cô đi ra khi nhìn đến ánh mắt chuyên chú lại sâu thẳm của Cố Thời Việt, cô liền biết, cô đoán đúng rồi.

Cố Thời Việt nhìn Tống Dao, nghĩ đến lúc người không bình thường kia hướng hắn chém xuống, sắc mặt thiếu nữ trắng bệch không màng chính mình đem người anh ta đẩy ra.. Lại nghĩ đến kiếp trước vụ tai nạn xe cộ kia, cô cũng là như vậy không màng tất cả đem hắn đẩy ra, chính mình lại bị cuốn đến phía dưới bánh xe..

Là thiếu nữ được nuông chiều từ bé, là nơi nào có loại dũng khí này, chính mình có tài đức gì mà cô yêu say đắm như vậy.

Giờ khắc này, nhìn thiếu nữ trước mặt có chút không được tự nhiên tầm mắt trốn tránh, Cố Thời Việt lòng tràn đầy đều là bủn rủn.

Về sau, đổi lại là hắn bảo vệ cô.

"Dao Dao.."

Tống Dao lông tơ dựng thẳng lên: Tiểu táo, ngươi nghe, ngươi nghe một chút, đây là bộ dáng không có việc gì sao?

Tiểu táo: . Thực xin lỗi, ngài hệ thống đã rớt tuyến.

Tống Dao: .

"Dao Dao." Cố Thời Việt nhìn Tống Dao thấp giọng mở miệng: "Em cùng Tần Mang đừng đối đầu nữa, chúng ta như vậy từ bỏ, được không?"

Tất cả mọi người biết, là Tống Dao khơi mào.

Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn cô đào hố cho chính mình.. Đổng Ngọccó tiền có quyền, nếu đến lúc đó một hai phải giúp Tần Mang, người bất lợi vẫn là Tống Dao.

Tiếp theo nháy mắt, Tống Dao đằng đến ngẩng đầu: "Vì cái gì?"

Cố Thời Việt có chút bất đắc dĩ, ngữ khí lại nhu hòa như cũ: "Anh cũng không thích Tần Mang.. Về sau cũng sẽ không thích, em không cần cùng cô ta đối đầu."

Cố Thời Việt ánh mắt chỉ kém muốn nói thẳng "Anh thích em".

Tống Dao lòng tràn đầy đau khổ.

Sự tình như thế nào sẽ phát triển thành như vậy.

Cô lòng tràn đầy bất đắc dĩ, đầu lại nhanh chóng vận chuyển.. Tiếp theo nháy mắt, não vừa nhảy số, cô thẳng tắp nhìn Cố Thời Việt, hừ lạnh một tiếng: "Anh liền như vậy sợ em thua?"

Cố Thời Việt sửng sốt.

Tống Dao thừa thắng xông lên: "Sợ em thắng đem cô ta đuổi ra khỏi trường, anh thậm chí không tiếc đối với em nói không thích cô ta?"

Không cho Cố Thời Việt thời gian phản ứng, Tống Dao nhanh chóng nói: "Anh hết hy vọng đi, em sẽ không mắc mưu, em nhất định thắng cô ta, em nhất định phải đem cô ta đuổi ra khỏi trường!"

Nói xong, cũng không quay đầu lại xoay người chạy đi, để lại Cố Thời Việt lòng tràn đầy mộng lung đứng ở nơi đó..