Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đối Tượng Tán Tỉnh Là Lãnh Đạo Trực Tiếp

Chương 7: Sếp cô nghi ngờ cô bị bại não

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Khuynh nghe anh ta nói thế, cố ép lửa giận xuống, sau đó hai tay giơ ngón cái lên, mỉm cười nói với Cố Cần: "Cố tổng thật lợi hại, tôi vẫn luôn nghĩ rằng người khác không phát hiện ra, không ngờ ngài nhìn cái lại nhận ra ngay, đúng là tinh mắt."

Cố Cần: "..."

Cố Cần vốn đang tức giận kéo cà vạt, nghe xong lời này thì không tài nào tức giận được nữa.

Diệp Khuynh có bản lĩnh này, nói cô cái này, cô đều "à, đúng đúng, Cố tổng nói rất đúng, Cố tổng thật lợi hại, Cố tổng thông minh quá!"

Bởi vì cô vẫn luôn ở trạng thái này, nên Cố Cần từng chi tiền cho cô đi điều trị.

Diệp Khuynh còn tưởng là đi khám sức khỏe toàn thân, không ngờ lại thay đồ bệnh nhân đi vào chỗ chụp chiếu CT não bộ.

Cô nhìn mà sợ tới mức chân run rẩy, bác sĩ còn an ủi cô: "Cô sợ cái gì chứ? Thủ trưởng của cô nghi ngờ cô bị bại não, bảo chúng tôi kiểm tra cho cô. Nếu như thật sự bị, thì cho cô đi làm bảo hiểm."

Diệp Khuynh: "..."

Sau đó Diệp Khuynh vừa khóc lóc vừa làm kiểm tra đầy đủ kỹ càng, cuối cùng xác định cô không bị sao, Cố Cần mới xác định cô không phải bệnh nhân bại não, bèn bắt đầu hành hạ cô không chút khách sáo.

Dù sao không phải bệnh nhân, cũng chẳng phải ngược đãi công nhân viên, không cần bồi thường.

...

Diệp Khuynh có thể ở lại công ty lớn, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì cô quá thiếu tiền, mắng chửi cũng không đi, bất kể tên ngu ngốc kia mắng thế nào, cô cũng cứ ở lì trong công ty này.

Mà mỗi lần Cố Cần mắng đến Diệp Khuynh, thấy cô không có phản ứng gì, tự nhiên cũng không muốn mắng nữa.

Cũng chính vì bầu không khí khó hiểu đó, cho nên dù Diệp Khuynh không có năng lực xuất chúng, vẫn luôn ở công ty đến tận bây giờ.

Dù sao cũng là bao trút giận có tiếng, các phó tổng cũng không muốn để cô đi.

Cô vừa có mặt là cứu mạng đám phó tổng đang bị chửi.

Cố Cần cũng không mắng cô, đuổi tất cả ra ngoài.

Diệp Khuynh vốn cũng cảm thấy mình có thể ra ngoài, định len lén chuồn.

Kết quả người nọ uống một hớp cà phê, gọi cô lại với giọng ghét bỏ:

"Cô pha cà phê cái kiểu gì đây? Pha cà phê cho tôi ba năm rồi, mà vẫn ở trình độ này, tôi tìm bừa một đứa trẻ con ở trong nhà trẻ ra đây, cho nó đi học pha cà phê, bây giờ có lẽ cũng trồng ra được cả hạt cà pha rồi."

Diệp Khuynh không khỏi nghi ngờ, bởi vì ngày ngày đều pha cà phê theo cách thức này.
« Chương TrướcChương Tiếp »