Chương 3: Thành thân

Chương 3 – Thành thân

Thật sự là phụ thân ta rất muốn chết nhưng không có đủ dũng khí, người chết rồi sẽ không có phúc hưởng thụ, cho nên ông ấy sẽ không tìm đường chết, ông ấy còn muốn sau này sẽ mang theo bỗng lộc cùng tiền hối lộ trong mấy năm qua trở về quê dưỡng già cộng thêm cưới mấy bà vợ lẽ sống cuộc đời hạnh phúc.

Vì thế ông ấy liền cưỡi ngựa quý của mình lập tức trở về nhà, vừa vào tới cửa đã lớn tiếng hô "Nữ nhi, các con lập tức thu thập hành lý trốn về quê lánh nạn a!"

Sau khi hô to gọi nhỏ một phen, chờ ông ấy bước vào đại sảnh thì phát hiện mọi người đang nhìn mình.

Những người kia chính là thái giám trong hoàng cung, trên tay cầm thánh chỉ không thể nào lừa được người.

Mấy nữ nhân trong nhà đã quỳ rạp trên mặt đất khóc chết lên chết xuống, thân thể đẩy đà xếp thành hàng, nước mắt của các nàng ướt đẩm cả quần áo.

Đại thái giám Lý Hồng Thụy vỗ vỗ bả vai của phụ thân ta, tình ý sâu xa nói "Thái phó, coi như hôm nay ta chưa nghe thấy gì, ngài cũng đừng để bụng"

"Đa tạ công công" Chân phụ thân ta lại mềm nhũn quỳ xuống đất.

Lý công công cầm thánh chỉ đặt vào trong tay ông ấy, tay phụ thân run rẫy không ngừng, cầm không chắc, để rớt trên mặt đất vài lần, Lý công công đem thánh chỉ mở ra, quàng lên trên cổ phụ thân rồi nói "Thái phó, sau này ngài chính là quốc trượng đại nhân, xin mời quốc trượng chuẩn bị từ hôm nay, vào đêm trăng tròn chính là đại hôn của Hoàng thượng, thỉnh quốc trượng gia đừng quá vui mừng làm mất hình tượng trước mặt bàn dân thiên hạ"

"Tạ ơn công công nhắc nhở" Thánh chỉ treo trên cổ phụ thân ta, mặt ông ấy cực kỳ giống trái khổ qua.

Lý công công vung tay lên nói "Các huynh đệ, đi thôi"

Soàn soạt soàn soạt, một đám người theo hắn rời đi, tất cả mọi người trong nhà đều ôm nhau khóc thành sông.

Đúng lúc ta bước vào cửa phòng, trong miệng còn nhai kẹo hoa quế, trong ngực nhét đầy đồ vật linh tinh mua từ bên ngoài. Vốn cứ nghĩ rằng trong nhà không có ai, nào ngờ phải chống lại cả đám người, những người này thấy ta thì mắt lóe lên lục quang, ánh mắt thèm khát giống như mấy trăm năm không có ăn cơm, còn ta ở trong mắt bọn họ giống như một chén cơm thơm phức với thịt heo kho tàu.

Đúng vậy, ngay từ lúc đó trong đầu mọi người hiện ra một cái tên, đó chính là tên của ta.

Lúc nửa miếng kẹo hoa quế rơi trên mặt đất thì cũng là lúc bánh xe vận mệnh của ta bắt đầu xoay, xoạt xoạt một tiếng, dừng lại phía trước.

Lịch sử triều đình đại Đường dày cộm lúc này tăng thêm một số.

Nghe đâu rằng, năm đó, đuôi của mấy con chó ngoài thành còn cao hơn cả người ta, quạ đen kêu cả ngày, bay ùn ùn từ phương nam tới.

Thật ra, đó chỉ là trùng hợp đi…

—-

Sau khi ta bị cưỡng chế đưa lên kiệu hoa, ta đã có ý nghĩ phản kháng lại, muốn vươn cờ tạo phản hô to vạn tuế nhưng phụ thân lại lấy tình thân áp đặt ta, làm ta tuyệt nhiên không còn cách nào chống đối.

Con dao găm kề trên cổ của ta, mũi nhọn lóe ra ánh sáng lạnh lùng, trên lưỡi dao còn dính máu con heo nái vừa gϊếŧ ngày hôm nay.

Bên trái là một đứa muội muội, bên phải là một đứa muội muội, trước mặt cũng là một đứa muội muội, còn đằng sau là Nhị nương của ta.

Ta ngẩng đầu cô độc nhìn những người chẳng coi ta ra gì, người ở bốn phía ngăn ta lại còn rắn chắc hơn cả tường đồng vách sắt.

Ta… lực bất tòng tâm.

Để bày tỏ sự áy náy của họ đối với ta, bọn họ đã phái người đưa tới một con heo sữa quay,chiếc bàn bị con heo chiếm chỗ, còn ta thì lại nhìn nó mà ngẩn người.

Chờ đến khi ta phục hồi tinh thần lại thì con heo chỉ còn lại cái đầu và bộ xương.

Mấy muội muội của ta đã ăn uống no say, vuốt vuốt cái bụng căng tròn.

Đầu heo mở to hai mắt nhìn chằm chằm ta.

Nó nói: Sau này người cũng biến thành như vậy…

Ta:…

Nó nói: Nếu ngươi chạy trốn thì sẽ bị người ta ghiết chết rồi xơi tái.

Ta:….

Nó không nói thêm gì nữa, bởi vì muội muội ta đầm cầm cái đầu heo lên gặm…

Đây như là lời tiên đoán cho số phận của ta, một khắc quyết định này, lòng tin của ta càng thêm củng cố, ta không thể bị người khác ăn thịt, ta phải là kẻ ăn thịt họ!

Ngày hôm sau là ngày ta xuất giá.

Giá y rất đẹp, năm đó do bị ảnh hưởng của người man di mà giá y lại có màu trắng, phụ thân ta đã mua một bộ giá y bạch sắc cho ta mặc vào, trên mặt của ta phủ một lớp bột mỳ dày, dùng son đỏ nhất thoa lên môi, toàn thân trắng bệt chỉ có đôi môi là màu đỏ tươi.

Cứ như vậy ta bị khiêng vào Hoàng cung.

Dọc đường bách tính đều cuối quỳ.

Ta vén vải gấm che mặt, nhìn ra bên ngoài, hễ chỗ nào ta đi qua thì đều có mấy đứa nhỏ khóc lớn lên.

Ta cùng với những tiếng khóc ấy tiến vào cổng Hoàng cung, đi tới trước mặt Hoàng đế.

Ta nhìn xuống phía dưới, văn võ bá quan cùng phụ thân của ta đều quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.

Ta nhìn lên trên, phía trên là long ỷ, là vị trí đứng đầu tối cao của triều đình.

Hoàng đế năm tuổi bị thái giám ôm đến trước mặt ta, thái giám còn nhìn hắn rồi nói "Hoàng thượng, sau này nàng chính là thê tử của ngài, mỗi đêm sẽ ngủ cùng ngài, chơi đùa với ngài…"

Nói xong thì thái giám ôm Hoàng đế nâng lên cao, Hoàng đế giơ tay lên gỡ khăn gấm trên mặt ta xuống, trong một khắc đó hắn nhìn ta trợn tròn mắt, chân đá loạn xa trên không, một chiếc giày văng ra thật xa, rớt xuống trước mặt bá quan trong triều.

Cùng lúc đó hắn bắt đầu căng cổ họng khóc thét lên giống như mấy tiểu hài tử bị dọa khóc lớn trên đường ta đi.

Văn võ bá quan phía dưới, rốt cuộc cũng có người có gan dám ngẩng đầu nhìn ta, sau khi nhìn thấy thì liền bắt đầu xì xầm "Sao lại xấu như vậy!"

"Không phải nữ nhân của Lý gia đều là mỹ nữ sao, người trước mặt như cây gậy trúc là thế nào vậy!"

"Lý thái phó, ngươi quá lắm, không biết suy nghĩ, sao không chịu dâng nữ nhi bảo bối của mình cho Hoàng đế mà lại đi tìm một kẻ khác, đây là khi quân phạm thượng, người đâu, tru di cửu tộc hắn cho ta!" Nhị Vương gia Lý Minh Cơ khoát tay vỗ bàn hét lên.

"Ngươi tìm một người thế thân thì cũng phải tìm một người xinh đẹp một chút, chúng ta cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, đằng này ngươi lại ngàn không nên vạn không nên tìm tới một nữ nhân xấu xí như vậy a" Tam Vương gia Lý Hoành Cơ đứng một bên lạnh lùng nói.

"Đúng… đúng…a…tội…tội…tội…" Đại tướng quân Hồ Thiết Nam đỏ mặt muốn nói câu tội đáng chết vạn lần.

"Ngươi im miệng, hãy để ta nói, đây là tội đáng chết vạn lần" Tể tướng Văn Minh Hiên ngăn lại lời của Đại tướng, giành nói trước.

Phụ thân ta không chút lo lắng, xuất ra sổ hộ khẩu, đưa cho mọi người truyền tay nhau lần lượt đọc, bên trên có ghi rõ họ tên của ta, cũng chứng minh rõ ta chính là nữ nhi của Lý gia.

Mà còn là đại nữ nhi.

Khi thái hậu ra lệnh nữ nhi của Lý gia làm hoàng hậu cũng không có nói rõ là muốn người xinh đẹp nhất trong nhà.

Phụ thân ta đưa ra kế sách làm cho văn võ trong triều không thể nói gì.

Phụ thân ta đi tới trước mặt thái hậu, vén vạt áo, tao nhã quỳ xuống đất, cùng với người mấy ngày trước khóc to trước mặt thái hậu là hoàn toàn khác biệt.

"Bẩm thái hậu, quả thật là thần đã mang nữ nhi của mình đưa tới, thỉnh thái hậu tra xét"

Ta chỉ nhớ rõ phía sau bức rèm che thoáng qua thân ảnh một người, rồi sau đó bên trong truyền ra giọng nói bình tình tràn đầy uy nghiêm "Lúc trước quả thật là ai gia đã từng nói, nếu là nữ nhi của Lý thái phó là được, lễ thành thân này tiếp tục đi"

Ta cứ nghĩ thái hậu là một bà già, nhưng mà không ngờ nghe giọng nói hình như là còn rất trẻ.

Tất cả mọi người cùng nhau dùng cặp mắt thương hại nhìn ta, bao gồm cả trượng phu năm tuổi tiểu Hoàng đế kia.

Hắn vừa nhìn thấy thắt lưng của ta thì ngẩng đầu lên nhìn ta nói "Ngươi thật xấu"

"Phải" Ta hào phóng chấp nhận.

Bị một người nói ta xấu ta sẽ khóc một chút, tức giận một ngày, nhưng bị mọi người trên đời này nói ta xấu thì ngay cả khóc ta đều lười.

Hoàng thượng không muốn nắm tay của ta, để một thái giám đứng chính giữa hai ta, một tay thái giám giữ lấy tay ta, một tay dắt tay Hoàng thượng đi tới long ỷ.

Còn người phía sau bức rèm che thì từ đầu tới cuối không hề lộ diện.

Đó chính là quá trình ta lên làm hoàng hậu, cũng chính là nguyên nhân ta xuất hiện ở đây.

Có người nói sau khi lễ thành thân kết thúc, thái hậu ra lệnh cho bá quan trong triều phải giữa bí mật này không để cho mọi người trên đời biết Hoàng hậu đương triều là một người xấu xí. Tránh cho lòng dân tan rã khiến hoàng tộc phải sa vào chê cười của bách tính.

Nhưng điều đó căn bản không có khả năng được che giấu, chuyện bát quái nào mà không từng xảy ra.

Sau khi lễ thành thân kết thúc, đề tài nóng hổi trong dân gian chính là "Ngươi nghe qua bí mật gì chưa?"

Trong góc tường, có một người thần bí tụ tập mọi người lại lấy tay che miệng nói nhỏ bên tai họ "Ngươi có nghe qua bí mật gì chưa?"

"Bí mật gì?" Nhiều người đi tới ngồi xổm kế bên hắn ngóng cổ muốn nghe bí mật này.

"Ta chỉ nói cho ngươi, người đừng kể lại với người khác, nếu quan phủ mà biết là bị chém đầu ngay"

"Thật sao! Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho kẻ khác nghe"

"Bí mật này chính là hoàng hậu là một người vô cùng xấu xí"

"Trời ạ! Ta biết rồi, ta sẽ giữ kín bí mật này không nói cho kẻ khác biết"

Nhưng mà…

Chưa tới ba canh giờ, bí mật đã không còn là bí mật nữa…

Sau khi thái hậu nghe qua thì vô cùng giận dữ, nói phải chém đầu kẻ tiết lộ bí mật này.

Người cai quản những việc này đi tới dân gian thăm dò, đi mười năm nhưng vẫn không trở về, không phải bọn họ không làm việc, mà bọn họ chắc chắn rằng cho dù có điều tra thì mười năm cũng không tra ra rốt cuộc ai là kẻ đã tiết lộ bí mật. Trương Tam nói cho Lý Tứ, Lý Tứ kể lại cho Vương Ngũ, những viên quan này điều tra cho tới chết, có thể nói là hết sức tận trung vì công việc.