Chương 37 – Áp sát"Không phải như vậy!" Ta chạy vội một đường ra ngoài. Chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi mà, hình như là từ khi đọc quyển sách chó má kia thì ta đã bắt đầu thay đổi, tinh thần mỗi ngày không yên, thần hồn điên đảo, thường hay xuất hiện ý nghĩ kỳ quái. Nếu tiếp tục nữa có khi nào ta thành kẻ biếи ŧɦái hay không?
Ta không cần! Ta chạy nhanh tới ngự hoa viên ôm một cây đại thụ thật to hét lớn lên.
Ngự trù mang thức ăn mà ta phân phó bọn họ làm tới. Ta cầm giỏ thức ăn đi tới chỗ thái hậu.
Căn cứ theo điều tra mấy ngày qua, ta biết được thái hậu quả thật là tiên nữ không ăn thức ăn của nhân gian. Trước đó, những thứ nàng ăn đều do tay một người duy nhất làm, không cần người khác nhúng tay vào, y phục cũng vậy, những thứ nàng mặc cũng chỉ có một người duy nhất may. Không biết làm vậy là sợ người khác hại nàng hay là nàng muốn mình theo chủ nghĩa độc quyền, tóm lại nàng làm cho người ta có cảm giác thần bí.
Lần này chỉ có mình ta đến, đêm ba mươi, mọi người đều ở trong cung điện ăn cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt. Còn tẩm cung của thái hậu thì quạnh quẽ không giống như bình thường, người qua lại vô cùng ít, thỉnh thoảng mới có mấy cung nữ đi ngang qua. Nhưng họ đều cuối đầu đến tới ngực, cước bộ xem thường vội vàng đi qua.
Ta bơm đầy dũng khí mới tới được nơi này, dọc theo đường đi vẫn liên tục tự động viên mình.
Nghe nói gần đây thái hậu không ăn cơm, một ngụm cũng không ăn, như vậy thì không được rồi, nhất định sẽ đói chết. Việc nàng có chết đói hay không thì do bá quan trong triều quan tâm, ta mới không phải người đi để tâm chuyện này. Điều ta quan tâm chỉ là triều đình này, triều đình này là của lão công ta cũng là của ta, vì vậy cũng phải chú ý thái hậu một chút.
Có được suy nghĩ như vậy ta mới có can đảm bước vào tẩm cung.
Lần này thái hậu không có chốn trong ổ chăn nữa mà đang ngồi dùng cơm, một bàn đồ ăn, chỉ có một người thưởng thức.
Ta cầm giỏ đồ ăn đứng trước cửa nhìn vào, sau khi vào trong liền đem chiếc giỏ để lên bàn, bày tất cả ra ngoài, nhìn thái hậu nói "Bà bà, con dâu biết ngươi không xem trọng việc hôm nay, nhưng mà dù sao thì hôm nay cũng là ngày đoàn viên, Hoàng thượng đã cùng văn võ bá quan dùng cơm rồi thì ta sẽ ở đây cùng ngươi"
"Không phải ngươi bệnh đến dậy không nổi sao?" Thái hậu lên tiếng, nghe không được tự nhiên cho lắm, giống như đang trách ta.
Ta nói "Mấy hôm trước bị bệnh, hôm nay cũng còn chút suy yếu, cơ thể không thoải mái. Nhưng mà phần hiếu tâm này cũng muốn mang đến" Nàng còn khí lực bắt bẽ ta thì coi như không có việc gì rồi, ta đây cũng có thể nhẹ nhõm mà rời đi.
Thái hậu nói "Các ngươi lui xuống hết đi"
Ta thấy các nàng nhanh như chớp đều lui xuống, ta cũng muốn đi theo, nhưng mà thái hậu đang có ý giữ ta lại.
Ta nói "Bà bà thích yên tĩnh dùng bữa, con dâu cũng không quấy rầy ngươi"
"Ngồi xuống, Hương di, kéo ghế của nàng đến đây. Đem thêm một đôi đũa nữa tới" Thái hậu nói.
"Không cần, ta phải hồi cung ăn cơm. Còn có người chờ ta…"
"Thái hậu mời nương nương ngồi lại thì nương nương cứ an tâm ngồi xuống đi, miễn cho thái hậu tức giận" Bề ngoài thì Hương di cười, nhưng bên trong không cười nói với ta. Đem ghế dựa kéo tới bên cạnh thái hậu, đưa một đôi đũa ngà voi đến trước mặt ta.
Ta cầm lấy chiếc đũa nhìn một bàn đầy thức ăn, dạ dày liền cuồn cuộn lên.
Hương di bưng tới một chén canh bổ, nàng nói "Nương nương, đây là canh tẩm bổ, thái hậu muốn nương nương có thân thể khỏe mạnh"
"Thân thể ta rất tốt không cần bồi bổ"
Thái hậu nói "Mấy ngày trước bản cung phái người cho gọi ngươi thì ngươi lại nói là đau ốm liệt giường…"
"Ta không muốn uống" Ta kiên quyết không uống, nhìn thấy một chén canh đầy cùng với ánh mắt như dao của Hương di làm ta có cảm giác như mình là một con heo đang bị nhốt trong chuồng. Các nàng hận không thể vỗ béo ta sau đó vui vẻ mà đem gϊếŧ thịt.
Ta nghĩ thầm, nếu biết thế này thì đã không đến.
Ta đem bánh bao đặc chế của Yêu Mẹ giới thiệu cho thái hậu, nàng ăn nhiều mấy miếng.
Ta không kịp nói gì đã bị nàng giữ lại, lần này nàng bảo Hương di mang ta đi tắm rửa thay y phục, sau đó đến tối thì sẽ tẫn hiếu tâm [1] mà bồi nàng.
[1] Tẫn hiếu tâm: dốc lòng trả hiếu.Ngay cả cơ hội cự tuyệt ta cũng không có, trực tiếp bị kéo đến buồng tắm. Hương di không đi vào mà phái mấy cung nữ trẻ tuổi đi theo ta.
Bồn tắm bằng ngọc thạch được đổ đầy nước ấm, còn có cung nữ rắc hoa hồng vào. Nếu ta là mỹ nhân thiên sinh lệ chất thì một màn này có thể sẽ được hậu nhân ca tụng thành giai thoại. Nhưng mà lúc này ta thất kinh hồn vía ngồi trong nước thì không có lòng dạ nào bày ra tư thế ưu nhã được. Vì thế mà cung nữ rải hoa cũng không hứng thú rải nữa, nàng liền cầm nguyên giỏ hoa hất lên đầu ta sau đó bỏ đi, hành vi này mười phần là đại nghịch bất đạo.
Tắm được một lúc thì có một lão cung nữ cầm một miếng xơ mướp chà ta từ đầu đến chân, thoa một lớp phấn lên da, sau đó huân hương trong vòng nửa giờ, chờ ta biến thành một chiếc bánh bao thơm ngào ngạt thì mới mặc y phục vào, đem ta dâng lên giường thái hậu.
Quá trình này so với đưa lên giường của hoàng đế còn muốn phiền phức hơn.
Đến khi ta nằm trên giường thái hậu rồi thì ra suy nghĩ một chuyện, không biết công việc của hoàng hậu những triều đại trước có việc nào giúp thái hậu ngủ hoặc là làm mồi cho thái hậu không?
Lúc ta đang suy nghĩ thì thái hậu leo lên giường.
Ta hướng vào trong góc mà nằm, làm cho chăn bị rơt ra ngoài, vì vậy nàng buộc lòng phải áp vào sát chỗ ta.
Thái hậu chạm vào ta một chút, thần kinh ta liền căng thẳng hơn, ta theo phản xạ quay lưng dựa vào mép tường, nhìn nàng nghi ngờ.
Nàng mặc trung y màu trắng, bên trong cũng là chiếc yếm trắng, tóc xõa trên bả vai, khuôn mặt nghiêm túc.
Ánh mắt nàng càng thêm lạnh băng, so với tấm vách sau lưng ta còn muốn lạnh hơn.
Nàng nhẹ giọng nói "Hôm đó ngươi không có ngủ?"
Ta theo bản năng gật đầu, cổ cứng ngắc, lúc gật đầu còn phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Biểu cảm của nàng làm ta không dám nhìn, ta cắn một góc chăn, sợ bị nàng gϊếŧ người diệt khẩu.
Nàng đè thấp giọng, ngữ khí lạnh băng nói với ta "Ngươi nói thật?"
Ta tiếp tục gật đầu. Lần này ta nghĩ mình cách cái chết không xa rồi.
Nàng nói "Rốt cuộc ngươi biết bao nhiêu?"
Giọng điệu bắt đầu lộ ra sát ý.
Lòng ta như bị treo trên không trung, ta nói "Ta…thật ra ta biết không nhiều. Chỉ biết ngươi hút máu ta….ngươi không phải yêu quái chứ?"
Ta không sợ gặp người xấu, chỉ sợ gặp phải yêu ma quỷ quái thôi, nhưng mà muốn nói người trước mặt ta là quỷ thì ta sẽ không tin.
Nàng sờ soạng gối đầu, ta sợ nàng rút dao diệt khẩu ta. Không biết dũng khí từ đâu ra, ta liền nhanh chóng đem nàng đặt dưới thân. Tay nắm chặt cổ tay nàng đặt trên giường, dùng thân mình đem nàng vây lại không cho nàng trốn thoát.
Lúc nàng mở miệng ra, ta sợ nàng gọi người tới cho nên liền che miệng nàng lại.
Hiên tại, thế giới im lặng.
Thái hậu làm ta sợ hãi bây giờ đã hoàn toàn im lặng không thể nhúc nhích, ta cảm nhận được thân thể gầy yếu của nàng, phương diện này tuyệt đối nàng là kẻ yếu. Nàng không cao như ta, khí lực cũng kém hơn ta, hơn nữa nàng quen sống an nhàn sung sướиɠ cho nên sức khỏe không thể nào bì được với kẻ dình dân như ta.
Thân thể nàng vặn vẹo muốn tránh thoát khỏi người ta.
Bây giờ ta ý thức được mình làm gì thì đã quá muộn rồi, sự thật chứng minh ta có chút biếи ŧɦái, khi bùng phát thì cảm thấy không ổn, nhưng sau đó lại vô cùng thoải mái, ít ra thì thái hậu cao cao tại thượng bây giờ đang nằm dưới thân ta không thể động đậy. Tâm tình thật tốt, ta nhẹ giọng nói "Xuỵt xuỵt, ta cũng không có cách nào khác, ai bảo ngươi muốn gϊếŧ ta. Ta chỉ muốn tự vệ, không muốn làm tổn thương ngươi"
Ánh mắt xinh đẹp của nàng ngập nước, quen thuộc giống như ánh mắt của tiểu cung nữ kia, thiếu chút nữa thì làm thần trí ta hốt hoảng, không phân biệt được hoàn cảnh. Giọng nói của Hương di bên ngoài kéo ta quay về hiện tại "Thái hậu, hoàng hậu, các ngươi nên nghỉ ngơi"
Ta nói với nàng "Không được la, ngươi hứa không hại ta thì chúng ta nói chuyện tiếp? Nếu ngươi muốn gϊếŧ ta thì cũng không có lợi cho ngươi"
Nàng nghe ta nói xong thì chớp mắt vài cái.
Ta không có cách khác chỉ có thể buông tay ra, ta buông tay che miệng nàng ra, hai mắt nhìn nàng chằm chằm.
Nàng quay đầu nói với người bên ngoài "Ngươi lui xuống đi, đêm nay không cần ngươi hầu hạ"
Hương di nói "Nương nương, ban đêm không có lão nô bên cạnh e rằng không tốt"
"Tối nay không cần ngươi hầu hạ, có hoàng hậu ở đây được rồi, ngươi lui xuống đi" Thái hậu nói chuyện, nghe nàng nói mà ta lo lắng đề phòng sợ nàng mở miệng gọi người tới, đến lúc đó không chừng là thiên đao vạn quả chém nát ta.
Mọi người đi hết, ta che miệng nàng lần nữa, nàng cũng ngoan ngoãn thuận theo ta, ta nói "Người thề là không được la lên?"
Nàng không tỏ vẻ gì hết mà chỉ dùng cặp mắt ngọc lưu ly ngập nước nhìn ta.
Lòng ta trống rỗng, dù sao ngươi cũng là thái hậu, thân phận cao hơn ta. Ta làm vậy là đại nghịch bất đạo, nếu tiếp tục nữa e rằng khó giữ mạng sống của mình.
Cuộc sống của một kẻ nhỏ bé như ta thật bi ai, lúc thì bị coi là vật hy sinh. Ta không muốn làm vật hy sinh nên chỉ có thể tự cứu lấy mình,
thái hậu – nàng không thể trách ta!Tay nàng còn phía dưới gối đầu, ta nghi ngờ nàng cầm dao, ta sờ sờ thì đυ.ng một cái lọ, ta lấy ra nhìn tới nhìn lui, ta nói "Đây là cái gì?"
Nàng bình tĩnh, bộ dạng không giống như con tin bị bắt cóc, nàng nói "Thuốc của ta"
"Có phải ngươi có tật xấu, phải uống thuốc, còn…còn hút máu…." Ta tràn đầy nghi ngờ hỏi nàng.
Biểu tình nàng thay đổi, nói "Ngươi đã biết thì ai gia cũng không giấu diếm ngươi, ai gia hút máu của ngươi là thật, nhưng cũng không phải như ngươi nghĩ"
"Hút máu thì hút máu, còn có lý do gì khác nữa" Ta không muốn chết không minh bạch.
Nàng vươn tay nắm lấy cổ tay của ta, ta nhẫn nại bất an trong lòng đem tay đưa ra phía trước.