Chương 11: Tiếp tục ngoài ý muốn

Chương 11 – Tiếp tục ngoài ý muốn

Sau chuyện ngoài ý muốn hôm đó, tiểu Thúy không xuất hiện nữa, ta nghĩ nàng đã bị thủ tiêu, ta thông cảm với nàng một chút. Ta muốn lập một mộ bia cho nàng, ít ra cũng thể hiện sự thương tiếc của ta đối với nữ nhân xuất thân thấp hèn nhưng lại có ý chí lớn lao muốn ở trong cung tranh đấu chấn hưng thiên hạ, một chiến sĩ vô sản.

Những buổi tối sau ngày đó ta thật khổ sở, nhưng may mắn nàng đã trở lại. Êm xuôi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không bị đánh bạt tay nào, ta nghĩ sẽ cảm thán một tiếng, nhưng lại kiềm chế thu hồi vào. Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cúi đầu sống.

Tiểu Thúy nói nàng đã đi điều tra, nàng đi tới chỗ của đám thái giám tìm người, dựa theo ấn tượng của mình nàng muốn tìm tiểu thái giám kia. Kết quả nàng phát hiện được ở đó thái giám đều tương tự nhau, cái gọi tương tự nhau chính là tên nào cũng có gương mặt đều thật trắng, thắt lưng thật gầy, nói chuyện thì nũng nịu ẻo lả, vì thế nàng tìm cả nửa ngày cũng không tìm được thái giám ấy.

Ta nghe nàng nói chuyện, không phản ứng gì hết chỉ cười cười cho qua, thái giám gì gì đó với ta chẳng liên quan với nhau.

Tiểu Thúy nói "Hoàng hậu nương nương, nếu người muốn thông suốt chuyện hậu cung thì không thể thiếu những kẻ này hỗ trợ. Bọn họ có vô số tai mắt trong cung, những chuyện người khác làm chỉ có trời mới biết thì họ cũng rành mạch"

Nàng nói không sai nhưng mà ta chẳng muốn nghe.

Bây giờ ta là kẻ nghiện ra ngoài chơi, một khi có cơ hội liền chạy đi. Hoàng đế lâm triều, lâm triều xong thì lại đi học, học xong thì có cung nữ và thái giám chơi đùa, đến nữa đêm mới trở về.

Đôi khi ta cảm thấy hắn là tiểu hài tử thật đáng thương, mới mấy tuổi đầu mà không được tự do vui chơi, suốt ngày lại bị ép học hành trị vì thiên hạ, mất hết cả thú vui của tuổi thơ.

Ta rất thông cảm với hắn, kẻ vừa đáng thương vừa đáng ngưỡng mộ nhất cũng chỉ có hắn.

Một khi thấy không có người, ta sẽ mặc y phục của thái giám chuồn ra ngoài, đến khi ta trở về mới phát hiện, thị vệ trong cung canh gác vô cùng lỏng lẻo. Ta cứ mặc y phục thái giám vào là đi đến đâu cũng không có người phát hiện.

Hoàng cung rất lớn, dù sao thì chơi trong một cái sân riết cũng chán. Ta thường xuyên trèo lên cây đại thụ kia tìm thái hậu, nhưng mà vẫn luôn không gặp được nàng.

Có vẻ như nàng sợ bị người khác phát hiện nên đã tránh mặt không ra nữa.

Đoạn thời gian thái hậu không đến tìm ta làm ta vô cùng khó chịu, nhưng lão bà đáng giận bên cạnh nàng lại luôn tới quấy rầy ta, gần nhất là hỏi có ta thay đổi không, không quên nhắc nhở dạy dỗ ta một phen, muốn ta phải tuân thủ quy cũ, không được phép đi khắp nơi câu dẫn người khác.

Trong hoàng cung này chỉ có cung nữ với thái giám, ta câu dẫn ai đây?

Buồn chán, thật là buồn chán. Ta nghĩ ra chuyện làm để gϊếŧ thời gian, ta trốn phía sau hòn non bộ nằm phơi nắng, hai chân bắt chéo, đắp một cái khăn thơm ngát trên mặt để che nắng, thân thể còn lại thì phơi dưới ánh nắng, ánh mặt trời làm gân cốt ta đều dãn ra.

Lúc ấy ta nghe thấy âm thanh tất tất tát tát, âm thanh phát ra từ phía tai trái của ta.

Ta không hề nhúc nhích mà vãnh tai lên nghe.

Đó là âm thanh cởϊ qυầи áo, nữ nhân có cấp bậc trong cung đều mặc y phục rất nặng kèm theo đủ loại trang sức, khi mặc vào thì lay động như tiên nữ, nhưng khi cởi ra lại giống như rắn lột da, sức mạnh một người không thể làm được mà cần tới hai người hỗ trợ. Cho nên ta mới nói y phục này nhất định do tài nhân có cấp bậc trong cung mặc.

Dựa theo căn cứ này có thể nghe ra người đang cởi y phục này là người cao quý.

Ta nghe được âm thanh của ngọc bội, nghĩ bụng chắc hẳn người này có chức vị không nhỏ.

"Ngươi nhẹ một chút, đừng làm hỏng y phục của ta~" Có kẻ nói chuyện, là một nữ nhân, tuổi trẻ, giọng nói nũng nịu, mềm ngọt như kẹo đường.

"Ngươi cũng chỉ biết để ý đến y phục của mình, y phục mặc vào không phải là để người ta cởi sao!" Giọng nói của người thứ hai truyền đến, ta nghe được giọng nói này trầm thấp hơn giọng nói vừa rồi, tuổi lớn hơn một chút, lời nói trêu chọc, giọng điệu hàm xúc.

Nhưng mà cũng là một nữ nhân.

Ngọc bội đều rơi trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy.

Nữ nhân nhỏ tuổi hơn oán giận nói "Đã nói ngươi phải chú ý mà, người có biết ngọc bội ấy là do thái hậu ban thưởng hay không"

"Nha đầu kia cho ngươi cái gì ngươi cũng quý như vậy phải không?" Nữ nhân lớn tuổi hơn nói.

"Không cho phép ngươi bất kính với thái hậu" Giọng điệu làm nũng lập tức nghiêm túc lại.

"Ô ô, thật kí©h thí©ɧ nha. Cô nãi nãi này lại nổi nóng, sao đây, có muốn cắn ta một cái không? Ta nói sai nàng cái gì sao, ngươi tức giận gì chứ?"

"Ngươi…không được vô lễ…" Khí thế của nữ nhân nhỏ tuổi hơn áp không được nữ nhân kia.

"Ta chỉ thô lỗ với mình ngươi, Thủy nhi, da thịt mềm mịn, eo nhỏ mông tròn, mềm mịn như ngọc mài, phụ thân đưa ngươi vào cung chính là phí của trời cho. Thật lãng phí, hai cánh tay như ngọc này có bị thái hậu chạm qua chưa?"

"Hồ nháo. Ngươi biết rõ ta chỉ ma…kính[1]…với ngươi, căn bản không liên quan gì thái hậu" Nữ nhân nhỏ tuổi hơn càng nói giọng càng yếu ớt, gần như vô lực.

Nữ nhân lớn tuổi cười nói "Bởi vì nha đầu kia xấu xí nên ngươi mới không thèm để mắt tới"

"Không phải" Nữ nhân nhỏ tuổi lớn tiếng phản bác lại.

"Thủy Kính, ngươi nói ta biết đi, thái hậu có bộ dạng gì, đẹp hay xấu?" Nữ nhân kia bật cười hỏi.

"Ngươi hỏi kỹ như vậy như vậy làm gì?" Nữ nhân trẻ tuổi bắt đầu đề phòng.

Nữ nhân kia nói "Chỉ là ta tò mò thôi, năm thái hậu vào cung ta vẫn còn là một phi tần ở hậu cung, vô tình nhìn thấy được dung mạo của thái hậu, mười năm sau nàng lại là kẻ thâm tàng bất lộ, ta rất tò mò, rốt cuộc bộ dạng của thái hậu được lão hoàng đế mê chết kia là thế nào"

Nữ nhân trẻ tuổi nói "Người đừng nói bậy nữa, ta không thèm để ý ngươi"

Nói xong, hình như nữ nhân trẻ tuổi muốn mặc y phục vào.

Lúc ta sắp được thả lỏng thì lại nghe mớ y phục kia bị cởi ra rơi xuống đất, ta lại nhịn nuốt xuống, xong chưa vậy a.

Nữ nhân ấy phát ra âm thanh nức nỡ, âm thanh nức nở dần dần biến thành rên rĩ, tiếng thở dốc ngày càng tăng, ta ghe thấy liền mặt đỏ tai hồng, tuy rằng ta thật băng thanh ngọc khiết, không biết cụ thể hai nữ nhân câu dẫn nhau sẽ ra sao, nhưng mà ta cũng từng tới kỹ viên xem người khác làm việc, chuyện này quá rõ ràng rồi.

Nhưng mà chuyện hai nữ nhân như thế này thì lần đầu tiên ta biết.

Lòng hiếu kỳ của ta dâng lên, ta nghiêng đầu sang, lấy khăn xuống khỏi mặt, xoay người dựa vào hòn non bộ nhìn lén.

Nhìn thấy rồi ta sửng sốt nửa ngày. Cử chỉ yêu đương hài hòa, phóng đãng làm ta khϊếp sợ vô cùng không nói nên lời.

Giữa hòn non bộ có một cái động nhỏ, trong động này có thể chứa được hai ba người, trong đó còn có một cái bàn nhỏ, quần áo xinh đẹp màu xanh rơi rớt trên mặt đất, nằm phía trên y phục là hai nữ nhân thân thể đầy câu dẫn.

Nữ nhân trẻ tuổi nằm dưới, toàn thân không một mảnh vải, trên chân lại mang một đôi giày màu xanh biếc, nữ nhân phía trên nhấc một chân của nàng lên, đem đầu gối đặt trên vai nàng ta. Vùi đầu vào giữa hai chân tuyết trắng của nữ nhân nằm dưới, miệt mài không thôi.

Chân của nữ nhân trẻ tuổi khi thì cong khi thì thẳng, giày nhỏ trên chân đá loạn, giống như hai cánh bướm.

Nữ nhân lớn tuổi cởϊ áσ, chiếc yếm mỏng làm lộ ra da thịt trắng noãn và dấu chu sa bên trong. Y phục rối tung trượt sang một bên, lộ ra bả vai mượt mà.

Nữ nhân vùi đầu vào giữa hai chân trắng noãn của người kia không ngừng luận động, đùi của nữ nhân kia nhẹ nhàng kẹp chặt đầu nàng.

Nữ nhân trẻ tuổi phát ra âm thanh vừa thống khổ vừa sung sướиɠ, nàng rên rĩ "Không được, tỷ tỷ, ta sắp không chịu được…"

—-

Giới thiệu nhân vật của tác giả:

Thủy Kính: Là tỳ nữ của thái hậu

Nữ nhân lớn tuổi: Là An phi, nàng là phi tần vào cung trước thái hậu, ngang ngược tà mị, đẩy đà. Công phu trên giường là hạng nhất.

Vui lòng đọc giả điều chỉnh khái niệm 'đẩy đà' khi đọc truyện: Đẩy đà ở đây có nghĩa là 'xinh đẹp'

—-

[1] Ma kính: Chuyện gian tình của hai nữ nhân trong cung.