Chương 59: Phiên ngoại 1: Rắc đường hàng ngày (b)

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp trên con đường Lá Phong, dòng người và xe cộ tấp nập.

Cửa hàng tầng trệt ở hai bên đường dần dần náo nhiệt lên, tiệm kem còn chưa mở cửa, trong quán cà phê đối diện đã liên tục có nhân viên văn phòng ra ra vào vào.

Người thanh niên đeo túi xách vững vàng đi vào quán cà phê, đối mặt với sự chào hỏi nồng nhiệt của nhân viên bán hàng, đang muốn như mọi khi báo ra loại cà phê thường xuyên của mình, đột nhiên sau đó nhận ra điều gì đó.

Anh ta quay đầu nhìn ra hướng ghế ngoài trời, không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Ông chủ sáng nào cũng ngồi uống cà phê không thấy xuất hiện.

Giọng nói đặt cà phê của tiểu Hoàng chợt dừng lại, chậm chạp sửa miệng: "Thật ngại quá... Không cần cà phê nữa, chỉ bánh mì thôi, quên mất hôm nay không cần làm việc."

Mỗi sáng sớm ngày làm việc anh ta đều đến mua bữa sáng và cà phê, nhân viên cửa hàng đã quen biết anh từ lâu, nghe vậy cười trêu ghẹo nói: "Không đi làm còn đến công ty à?"

"Sẽ đi ra ngoài chơi team building hai ngày." Tiểu Hoàng thành thật trả lời, "Trước tiên đến công ty tập hợp, chút nữa cùng ngồi xe buýt tới đó."

Nhân viên cửa hàng lập tức phát ra tiếng thở dài hâm mộ: "Thật tốt, team building ngày làm việc mới gọi là team building nha." Kể từ khi công ty thay đổi ông chủ, chỉ số hạnh phúc của nhân viên đã tăng vọt.

Thật ra Hạ tổng trước cũng không tệ, nhưng đó là tốt trong phạm vi bình thường, chủ yếu là tôn trọng luật lao động và tiền lương ưu đãi.

Về phần bản thân ông chủ, bởi vì công việc bận rộn, kỳ thật không thường xuyên tới nơi này, cơ bản không giao tiếp với nhân viên bình thường, không gây ấn tượng sâu sắc với mọi người.

Mà sau khi vị Hạ tổng này tới, không chỉ có văn phòng đổi sang văn phòng cao cấp ở trung tâm thành phố, đồ ăn trong nhà ăn của công ty cũng càng ngày càng phong phú, có thể so sánh với khách sạn buffet cao cấp, những hoạt động lớn như team building và hội nghị thường niên này càng không cần nhắc tới, ngay cả bình thường có nhân viên tổ chức sinh nhật, phòng nhân sự cũng sẽ đặc biệt đặt bánh kem đắt tiền, để mọi người cùng nhau chúc mừng.

Tuy rằng Hạ tổng không thích ăn đồ ngọt, nhưng người ngài ấy thích lại thích ăn đồ ngọt, cho nên thường xuyên tới đây cùng nhau ăn bánh ngọt, dù sao văn phòng làm việc chỉ cách một con đường.

Nói tóm lại, tất cả các nhân viên của Công ty truyền thông Vạn Gia đều hiểu sâu sắc, những lợi ích bất thường mà mình được hưởng thụ ngoài luật lao động này đến từ ai.

Cái gì mà tiểu thiếu gia yêu đương, đây rõ ràng là tình yêu cảm động trời đất sông cạn đá mòn! Cho nên hiện giờ mỗi khi bọn họ nhìn thấy Trì tiên sinh, người từng bị cho rằng kiêu căng tùy hứng, đãkhông còn cảm thấy kính sợ và xa cách nữa, đều sẽ dùng sự nhiệt tình chân thành nhất đưa ra lời thăm hỏi.

"Hôm nay Trì tổng không mặc âu phục sao? Âu phục đen rất đẹp trai!"

"Hôm nay đi ra ngoài chơi mà, đương nhiên nên ăn mặc giản dị một chút."

Tiểu Hoàng ăn sáng xong ở quán cà phê đi vào công ty, cũng chào hỏi theo mọi người: "Chào Hạ tổng,chào Trì tổng."

Hôm nay Trì Tuyết Diễm cùng Hạ Kiều đến công ty, đang cầm di động, mỉm cười đáp lại tất cả mọi người.

Chờ một vòng chào buổi sáng này kết thúc, cậu buông ngón tay nhấn màn hình ra, một âm thanh giọng nói thật dài liền phát ra ngoài.

Hạ Kiều bên cạnh chú ý tới động tác nhỏ của cậu, không khỏi nở nụ cười.

Sau khi tất cả các nhân viên đến đông đủ, mọi người đi đến tầng hầm đậu xe, khởi hành bằng xe buýt, đến biệt thự nghỉ mát ở thành phố bên cạnh.

Dọc trên đường đi, Trì tổng vẻ mặt nghiêm túc xem di động, làm như đang xử lý chuyện quan trọng gì đó, thỉnh thoảng sẽ chủ động đưa màn hình cho Hạ tổng xem, còn nói chuyện thì thầm.

Trong phong cảnh bình dị hàng ngày, Trì tổng chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, còn Hạ tổng chăm chú nhìn người yêu, ánh mắt mang theo vẻ sủng nịch.

Thư ký Lê ngồi ở vị trí gần đó nhìn hình ảnh này, chỉ cảm thấy bị ngọt đến ê cả răng.

Sau khi cô cùng các đồng nghiệp trong bộ phận nhân sự sắp xếp chuyến đi team building, răng khôn đột nhiên bị viêm.

May mắn An An lập tức giúp cô hẹn nha sĩ trong phòng khám có thể tiếp nhận khách người lớn, sau khi chụp phim quyết định nhổ răng, đáng tiếc thời gian quá ngắn, đến hôm nay vết thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, thỉnh thoảng sẽ đau âm ỉ.

Mặc dù nó ảnh hưởng đến việc ăn uống của cô, nhưng nó sẽ không ảnh hưởng đến việc cô gặm đường.

Cô vừa phát sóng trực tiếp cho An An đang lười biếng ở quầy lễ tân phòng khám, vừa nhiệt tình thảo luận về những lời thì thầm không nghe được.

[Trác An An: Mỗi lần bác sĩ Trì xin nghỉ phép đi chơi đều khiến người ta ghen tị nha. ]

[Lê Phỉ Phỉ: Tuy nhiên, tôi cảm thấy hình như bọn họ đang thảo luận chuyện trong công việc, vẻ mặtcủa Trì tổng thoạt nhìn có chút nghiêm túc.]

[Trác An An:!! Trong phòng khám là bác sĩ Trì dịu dàng, rời khỏi phòng khám là Trì tổng nghiêm túc, đáng ghét, thơm quá!]

Nhưng mà, trên thực tế, Trì Tuyết Diễm vẻ mặt đứng đắn đang làm một chuyện rất trẻ con. Cậu gửighi âm giọng nói mọi người gọi cậu là Trì tổng vào trong nhóm gia đình, để một vị Trì tổng chân chính khác thưởng thức.

Trước đây vào những lúc thế này Trì Trung Nguyên rất năng nổ, hôm nay chậm chạp không trả lời, cho nên cậu cố ý dùng @ để nhắc nhở đối phương.

[Shahryar: Nghe thấy chưa? Con cũng là Trì tổng đó. @Trì tổng]

Trì Trung Nguyên không có cách nào làm bộ như không nhìn thấy, trễ nãi đáp lại, cố ý trốn tránh nói sang vấn đề khác.

Trì Tuyết Diễm lúc này nắm lấy cơ hội phát ra một câu tuyệt sát.

[Shahryar: Và con không cần phải đi họp, con đang trên đường đi team building.]

[Trì tổng: Họp xong ba sẽ nghỉ ngơi, hôm nay công ty lại không bận rộn, buổi chiều chuẩn bị đi chơi golf. ]

[Shahryar: Nhưng mỗi ngày con không cần phải bận rộn với công ty, vẫn là Trì tổng như thường. ]

[Shahryar: Haha.]

Phong thủy luân chuyển, rốt cục cũng có ngày cậu nhắn được câu ha ha cho lão Trì.

Cậu gửi tin nhắn xong, dùng tông cao để nói với người bên cạnh: "Cuối cùng cũng báo được thù."

Hạ Kiều buồn cười hỏi: "Thù gì?"

"Lúc trước sau khi em dọn ra ngoài, ba cười nhạo em không được ăn đồ ăn do dì Linh nấu nữa, đãdùng câu ha ha để công kích em."

Trì Tuyết Diễm vẻ mặt nghiêm túc kể rõ đầu đuôi, làm như đang nói tới một chuyện lớn lao.

Hạ Kiều đành phải giấu đi suy nghĩ chân chính trong lòng, nhìn người yêu đang cãi nhau với ba ruột, gật đầu phụ họa nói: "Ừm, cuối cùng cũng báo được thù."

Trong những tin nhắn mới không ngừng xuất hiện, Hàn Chân Chân đã thay anh nói ra tiếng lòng.

[Hàn Đổng: Sao lại có nhiều tin nhắn mới như vậy, nói chuyện gì đó, để mẹ xem thử.]

[Hàn Đổng:.... Hai người tại sao lại trẻ con như vậy??]

[Trì tổng: là nó trẻ con!]

[Shahryar: Là ba trẻ con trước. ]

Hạ Kiều không dễ nói ra rốt cuộc là ai trẻ con hơn.

Nói chung, anh cảm thấy rất là đáng yêu.

Nhất là khi cái tính trẻ con hay ghi thù đặc biệt nhằm vào người thân của Trì Tuyết Diễm, rơi xuống trên người anh.

Chuyến đi team building này rất tự do, mục đích chính là để thư giãn và vui chơi, gần gũi hơn với các đồng nghiệp.

Công ty thuê trọn hai biệt thự nghỉ mát với phong cảnh xung quanh rất đẹp, tất cả các phương tiện giải trí đều có sẵn, chơi bài chơi bóng chơi game, cũng có thể tự nấu ăn.

Đồng nghiệp xuống bếp sẽ vất vả hơn, thế là sau khi ăn cơm xong sẽ có tiết mục bỏ phiếu, mọi người bình chọn món ăn yêu thích nhất, món ăn có số phiếu đứng đầu sẽ có thêm giải thưởng.

Để tăng thêm tính thú vị cho tiết mục nấu ăn, phòng nhân sự quyết định không cho phép mọi người tự đăng ký nấu ăn, mà là sử dụng phương pháp rút thăm ngẫu nhiên.

Nếu như rút được một đồng nghiệp không giỏi nấu ăn, thì làm một món ăn rau trộn đơn giản, hoặc nấumột món canh rau cũng được.

Dù sao hương vị đồ ăn trong nhà ăn của công ty tốt như vậy, mọi người ăn đồ ăn ngon sắp ngán rồi, không bằng tìm chút kí©h thí©ɧ.

Hạ tổng và Trì tổng bình dị gần gũi cũng tham gia rút thăm, may mắn cả hai cùng rút trúng.

Ba của Hạ tổng, lão Hạ tổng chính là khởi nghiệp từ một quán ăn vặt, hơn nữa mọi người nghe nói bình thường ở nhà đều là Hạ tổng nấu cơm cho Trì tổng, đã tò mò rất lâu rồi.

Hôm nay cuối cùng đã có thể nếm thử tay nghề của ông chủ.

Phải làm một món ăn hoành tráng!

Giữa một rừng lời đề nghị của mọi người, cuối cùng Hạ Kiều đã chọn món thỏ xào ớt.

Thịt gà vịt cá quá phổ biến, anh đã nấu rất nhiều kiểu cho Trì Tuyết Diễm, không muốn lặp lại nữa.

Thịt thỏ không thường xuyên xuất hiện trên bàn ăn, trước kia anh chỉ làm kiểu kho tàu cho Trì Tuyết Diễm, nghĩ có thể nhân cơ hội này để luyện tay nghề.

Kết quả Trì Tuyết Diễm nghe thấy món anh định làm, vẻ mặt lại có chút vi diệu.

Hạ Kiều lúc này bị các nhân viên khác vây quanh, nhất thời không để ý thấy, chỉ hỏi cậu: "Em có muốn làm món thỏ xào ớt với anh không?"

Trì Tuyết Diễm cũng rút trúng thăm, cậu là người lười nấu ăn, nếu như lập nhóm với Hạ Kiều đã biết rõ tính tình của cậu, thì có thể hợp tình hợp lý ở trong phòng bếp lười biếng.

Nhưng cậu từ chối lời đề nghị: "Không, em sẽ tự nấu cơm."

Các nhân viên nhất thời cảm thấy niềm vui nhân đôi.

"Trì tổng định làm món gì? Cũng làm một món ăn sở trường sao?"

Trì Tuyết Diễm lắc đầu: "Đến lúc đó mọi người sẽ biết."

Trong biệt thự có mấy phòng bếp, Hạ Kiều một mình ở trong phòng bếp lầu một làm món thỏ xào ớt, nhịn không được nghĩ, Trì Tuyết Diễm đặc biệt nhấn mạnh hai chữ nấu cơm này.

..... Có chút giống như là tức giận.

Hạ Kiều trong lúc nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân.

Hơn nữa, Trì Tuyết Diễm lười nấu ăn chuẩn bị làm món gì?

Đến giờ ăn tối, trên bàn ăn nóng hổi, hai câu trả lời đồng thời được tiết lộ.

Món thỏ xào ớt được Hạ Kiều làm thử lần đầu tiên này có hương vị đầy đủ, rất được hoan nghênh, một đĩa thức ăn rất nhanh bị cướp sạch.

Cho dù bỏ qua thân phận ông chủ, món ăn này cũng sẽ là món được yêu thích nhất, hương vị thơmngon lại bắt cơm, tất nhiên sẽ đoạt được vị trí thứ nhất trong cuộc bình chọn món ăn tối nay.

Trong đám người nghiêm túc cướp đồ ăn, chỉ có ba người trông có vẻ ung dung nhất.

Trì tổng không cần cướp, bởi vì Hạ tổng chủ động gắp thức ăn vào trong chén của cậu.

Vừa nhổ răng không lâu, thư ký Lê muốn ăn lại không dám ăn, chống cằm thở dài não nề: "Tôi hận răng khôn!!"

Động tác chậm chạp, tiểu Hoàng chẳng cướp được mấy miếng, đành phải buồn rầu chơi mánh với cácđồng nghiệp đang nhào vào như sói đói: "Con thỏ —— con thỏ, đáng yêu như vậy......".

Anh ta mới nói được một nửa, chợt nghe thấy giọng nói của Trì Tuyết Diễm.

"Lẽ ra nên kho tàu."

Giọng điệu rõ ràng rất bình thường, thậm chí còn mang theo một chút dịu dàng, nhưng thầy tiểu Hoàng làm về âm nhạc nhạy cảm nghe ra một mùi vị nghiêm túc khó diễn tả thành lời.

Anh ta bỗng dưng cứng đờ, vội vàng nuốt đoạn "Sao có thể ăn thịt thỏ" chưa kịp nói xong xuống.

Trì tổng chẳng lẽ không thích vị ớt sao?

Hạ tổng thế mà không biết Trì tổng không thích các món xào ớt sao?

Đây là chuyện Hạ tổng có thể không biết sao?

Đây có phải là điều bọn họ có thể biết sao?!

"Kho, kho tàu ha..." Tiểu Hoàng càng nghĩ càng hoảng sợ, đành phải kiên trì tiếp lời, "À, thì.... mónkho tàu rất ngon."

Trong phòng ăn ồn ào, Trì tổng dường như không thích món ăn xào ớt nhìn đĩa thỏ xào ớt bị càn quét sạch sẽ, còn Hạ tổng đăm chiêu nhìn người yêu, trong mắt dần dần lộ ra ý cười.

Anh biết Trì Tuyết Diễm vì sao tức giận rồi.

Đó là sơ suất của anh.

Không nên làm thử hương vị mới lần đầu tiên, để cho người ngoài ăn.

Nghĩ tới đây, Hạ Kiều đứng dậy, chủ động đi xới cơm cho Trì Tuyết Diễm và mình.

Tiểu Hoàng đang hoảng sợ cũng từng chút từng chút trở nên mờ mịt.

Anh ta đoán không sai, Trì tổng chắc chắn bởi vì món thỏ xào ớt mà tức giận Hạ tổng.

Nhưng mà, tại sao tâm trạng của Hạ tổng thoạt nhìn có vẻ tốt hơn vậy?

Tại sao anh ta không nắm bắt được logic nhỉ?

.... Tình yêu thực sự là một điều bí ẩn

Sau khi ăn cơm xong, mọi người nhao nhao mở link trong nhóm chat của công ty, chuẩn bị bỏ phiếu nặc danh.

Người hiểu chuyện hỏi vị trí số một hoàn toàn xứng đáng trong tối nay: "Hạ tổng, anh cảm thấy món nào ngon nhất?"

Hạ Kiều lại nghiêm túc trả lời: "Tôi cảm thấy cơm nấu rất ngon."

Mọi người liền ngầm hiểu ngay mà phát ra âm thanh "À ----".

Trì tổng rút trúng thăm đầu bếp đã đi nấu cơm theo đúng nghĩa đen.

Vo gạo, thêm nước, đóng nắp nồi cơm điện, sau đó nhấn nút nấu.

Rõ ràng, anh ấy đã nấu ra nồi cơm ngon nhất trong mắt Hạ tổng.

Vì vậy, cơm trắng đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc bình chọn món ăn tối nay.

Mặc dù nghe có vẻ phi logic.

Tình cờ giải thưởng cho vị trí thứ nhất cũng rất phi logic.

Là một con dê vải khi ấn xuống sẽ phát ra tiếng heo kêu khịt khịt.

Cơm nước xong, mọi người chơi đến khuya, đến khi buồn ngủ mới tự mình trở về phòng.

Trong căn phòng thuộc về hai ông chủ, vang lên âm thanh của một cuộc trò chuyện bất tận.

Lần này đổi thành Hạ Kiều dỗ dành người kia.

"Sau khi về nhà làm thỏ hầm ớt cho em có được không?"

Người nằm trong lòng anh bóp bóp con dê vải nhỏ trong tay.

Con dê lông trắng như tuyết ngay lập tức phát ra tiếng lợn kêu nghe có vẻ ngớ ngẩn.

Trì Tuyết Diễm hỏi ngược lại: "Thỏ hầm ớt với thỏ xào ớt khác nhau lắm à?"

"Vậy làm vị cay tê?"

"Không muốn bị nổi nhiệt."

"..... Chua ngọt?"

"Thịt thỏ chua ngọt thật kỳ quái, không thèm."

Trì Tuyết Diễm không ngừng bới móc, con dê nhỏ trong tay cũng không ngừng phát ra tiếng khịt khịt, giống như đang cười nhạo người bên cạnh quá ngốc.

Về sau, Hạ Kiều không nghĩ ra được bất kỳ khẩu vị mới nào khả thi nữa, đành phải chuyển đề tài.

"Em có thích giải thưởng này không?"

Trong bóng tối, người chiến thắng con dê nhỏ cười khẽ: "Anh nghĩ sao?"

Trước hôn lễ, bọn họ cùng nhau đi Gia Cư Thành, ngoài những món đồ trang trí tương đối bình thường, Trì Tuyết Diễm chọn thêm ba vật nhỏ tràn ngập vẻ kỳ quái và vô dụng.

Thứ nhất là một hình nhân bơm hơi mảnh mai sẽ không ngừng lắc lư thân thể trong gió, đổi lấy một hình nhân bơm hơi khác phất phơ ngoài cửa sổ trong thời kỳ tương kính như tân.

Thứ hai là một tác phẩm điêu khắc bằng đá hình chiếc gối mô phỏng kết cấu mặt vải, đổi lấy nhữngquả dâu tây có hình dạng kỳ lạ khác nhau trong thời kỳ theo đuổi.

Thứ ba là một con heo vải ấn xuống sẽ phát ra tiếng kêu be he, đổi lấy giải thưởng đứng nhất hôm nay, một con dê vải biết kêu khịt khịt.

Mặt Hạ Kiều không đổi sắc: "Anh cảm thấy em sẽ thích."

Trì Tuyết Diễm nhịn không được trừng anh: "Tại sao suốt ngày anh cứ bắt chước em?"

Hạ Kiều lại bắt chước những gì cậu đã nói: "Thích một người thường bắt đầu từ sở thích của đối phương, ví dụ như bắt chước người đó mua cùng một phong cách."

"......" Lúc này đến lượt Trì Tuyết Diễm chuyển đề tài, "Làm sao anh biết hôm nay em sẽ được hạng nhất?"

"Dù sao không phải em thì cũng là anh."

"Nếu cả hai chúng ta đều không rút trúng thăm nấu ăn thì sao?"

"Sẽ không, vận khí của chúng ta đều rất tốt."

Hạ Kiều thật lòng cảm thấy như vậy.

Anh là một người quá may mắn.

Vì vậy, anh nghiêm túc nói: "Mặc dù hôm nay em đã tức giận, nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc."

Trì Tuyết Diễm xưa nay không hiểu sao chưa bao giờ ghen tuông trong cuộc sống, lúc này lại vì món thỏ xào ớt không cho mình ăn trước mà tức giận.

Bọn họ rõ ràng sẽ cùng nhau trải qua rất nhiều một năm bốn mùa, có vô số lần một ngày ba bữa.

Tình yêu là một danh từ quá trừu tượng, từ trái tim đến khối óc, thường không thể tìm ra cách biểu đạt phù hợp, bèn truyền tải qua thực thẩm, thứ dễ tiếp cận nhất, cũng là thứ không thể thiếu nhất trong cuộc sống.

Mà ở hai đầu chiếc bàn bày đầy thức ăn, vừa có người nấu ba bữa một ngày, cũng có người chờ đợi ba bữa một ngày.

Điều này liên quan đến ham muốn độc chiếm trong tình yêu, thường rất vô lý.

Trì Tuyết Diễm nghe hiểu được ý ngoài lời, nhét con dê nhỏ vào trong ngực anh, vẫn xoay người đi: "Anh phiền phức quá, em muốn ngủ."

Một lúc lâu sau, cậu nghe thấy tiếng người bên cạnh tựa như đang lẩm bẩm.

"Răng khôn của anh hình như cũng bị viêm."

Con dê vải phát ra tiếng kêu ngắn ngủi.

Trì Tuyết Diễm đang vùi mặt vào gối đầu thật ra không muốn cười, cậu muốn làm bộ nghiêm túc tức giận một lát không thèm nói lý lẽ, đây là một loại trải nghiệm đặc biệt mới mẻ.

Nhưng Hạ Kiều thật sự quá hiểu rõ phải dỗ dành cậu như thế nào.

Nha sĩ xin nghỉ phép ra ngoài chơi không thể ngủ được, mà là ý vị thâm trường hỏi ngược lại: "Saonào, muốn em nhổ răng cho anh à?"

Người bị viêm răng khôn trả lời cậu: "Đợi trở về kiểm tra một chút."

Bác sĩ Trì công tư rõ ràng: "Em tính phí rất đắt."

Phần thưởng con dê nhỏ ngây thơ lại trở về trong ngực cậu.

Là thù lao trả cho nha sĩ, một phần.

Ngày hôm sau, con thú bông có dáng vẻ đáng yêu này xuất hiện trong phòng làm việc của Trì Tuyết Diễm, dưới ánh mắt khϊếp sợ của trợ lý tiểu Du, phát ra một tiếng kêu không liên quan gì đến dê.

Ngoài cửa sổ phòng khám, trên màn hình hiển thị to lớn bên kia đường, cũng cập nhật một quảng cáo không liên quan gì đến ăn uống.

..... Nhưng thật ra cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan.

Trong giờ nghỉ trưa, tiểu Du đến quầy lễ tân đi dạo nói chuyện phiếm, nhìn tấm biển quảng cáo lúc nào cũng làm việc không nghiêm túc, vẻ mặt vẫn mờ mịt trước sau như một.

Có tám chữ lớn được hiển thị ở trên đó: Chăm sóc răng miệng, bắt đầu từ tôi.

Tiểu Du không khỏi quay đầu cảm thán nói: "Thế này trông giống như quảng cáo mà phòng khám của chúng ta nên làm ấy nhỉ? Tập đoàn của bọn họ muốn lấn sân từ ăn uống qua đến chăm sóc răng miệng sao?"

Lễ tân An An nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng một giọng điệu nửa cười nửa không trả lời: "Nghe có vẻ rất hợp lý nha."

Tiểu Du cân nhắc biểu tình của cô một chút: "Sao tôi cảm thấy hình như cô biết bí mật gì đó."

An An chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Không có nha."

Tiểu Du nhìn cô, bỗng nhiên quên mất chuyện tấm bảng quảng cáo.

Cậu ta suy nghĩ một chút, nói: "Bác sĩ Trì hôm nay mang theo một con dê nhỏ chỉ biết kêu tiếng heo đến."

An An bật cười: "Thật sao?"

"Thật." Tiểu Du gật gật đầu, "Rất thú vị."

Ánh nắng buổi chiều lẳng lặng chảy xuôi, chiếu rọi tấm bảng quảng cáo không thực hiện đúng chức nghiệp ở dưới lầu, con dê nhỏ có hình thức và nội dung khác nhau trong phòng khám cuối hành lang, cùng với cô gái đang cười ở trước mắt.

Trong ánh nắng mặt trời rực rỡ như vậy, tiểu Du lấy hết dũng khí hỏi cô: "Muốn xuống dưới lầu ăn kem không?"

Cùng ngày hôm đó, trong sắc màu hoàng hôn nồng đậm, Trì Tuyết Diễm nhận kem vị trái cây tổng hợp do Hạ Kiều đưa tới, rồi nhìn anh cầm lấy một cây kem có vị ngọt ít nhất, ý cười trong mắt lóe lên.

Đợi đến khi buổi tối trở về nhà, cậu ra hình ra dáng đeo găng tay vào, cẩn thận kiểm tra xong chongười nào đó tự xưng là răng khôn bị viêm, rồi đưa ra một kết luận không có gì bất ngờ.

"Răng khôn của anh mọc rất ngoan ngoãn." Bác sĩ Trì vừa nói, vừa tháo găng tay, "Không bị viêm, cũng không cần nhổ ra."

Cậu không trách móc vị khách ngây thơ nói dối bệnh tình, nhưng đối phương ngược lại được đằngchân lân đằng đầu.

"Anh có phải là bệnh nhân người lớn đầu tiên không?"

Sau giờ làm việc, bác sĩ Trì không mặc áo blouse trắng nhướng mày, từ chối trả lời câu hỏi liên quan đến quyền riêng tư.

Dù sao cả hai đều biết rõ đáp án.

Cao su siết chặt hằn thành dấu vết mờ nhạt trên làn da, găng tay được tháo ra và ném vào thùng rác.

Hạ Kiều từng nhìn thấy cậu làm như vậy trong phòng khám, biết rằng bước tiếp theo là rửa tay.

Làn nước và bọt nước sẽ tràn qua đầu ngón tay, làn da hơi ửng đỏ, bồn rửa tay vang lên âm thanh rócrách.

Chỉ thiếu một chiếc áo khoác bác sĩ trắng như tuyết.

Đỏ rực rỡ và trắng sạch sẽ, sự phô trương tùy ý và và sự dịu dàng chăm chú.

Hạ Kiều luôn cảm thấy, khoảnh khắc đó Trì Tuyết Diễm rất đẹp, như thể đương nhiên nên như thế.

Đáng tiếc bây giờ không mặc.

Anh cũng biết trong nhà thật ra có không ít áo blouse trắng mới nguyên, đó là những sản phẩm hàng hoá trong mắt Trì Tuyết Diễm, mỗi lần tham gia lễ hội phim kinh dị đều có thể mặc một cái.

Hạ Kiều nghĩ, sau này trong nhà nên chuẩn bị thêm áo blouse trắng dạng hàng hoá.

Bởi vì anh sẽ cùng Trì Tuyết Diễm đi dự tiệc phim kinh dị.

Không gian trong nhà rất phong phú, có một số phòng ngủ trống, có lẽ cũng nên mua một chiếc ghế làm răng chuyên nghiệp.

Sức khỏe răng miệng thực sự quan trọng.

Trì Tuyết Diễm sắp thu hồi động tác nửa quỳ trên sô pha, đứng dậy đi rửa tay, nghe được Hạ Kiều hỏi: "Còn tức giận không?"

Cậu đã chơi một trò chơi kiểm tra mới lạ thú vị, tự cảm thấy đã báo được thù, cho nên thành thật nói: "Không tức giận nữa."

Và bệnh nhân trước mắt luôn luôn bắt chước cậu.

Cổ tay Trì Tuyết Diễm bị túm lấy, với sức mạnh bất ngờ, tư thế vốn từ trên cao nhìn xuống lập tức trờiđất xoay chuyển, cậu trở thành người bị đè dựa vào sofa ngước mắt nhìn lên.

"Vậy thì phải đổi thành anh kiểm tra rồi, bác sĩ Trì."