Cuối tuần mùa thu, không cần thắt cà vạt quá mức trang trọng nữa.
Rốt cuộc chào đón một ngày nghỉ ngơi có thể hoàn toàn thả lỏng, Trì Tuyết Diễm ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Sau khi rửa mặt, cậu lấy đại một chiếc áo len mỏng trong tủ quần áo mặc vào, bước ra khỏi phòng.
Ngôi nhà được trang bị hệ thống điều hoà nhiệt độ, không thấy lạnh, luôn luôn duy trì sự thoải mái vừa phải.
Gần trưa, từ phía phòng bếp bay ra mùi thức ăn, Hạ Kiều đang bận rộn ở bên trong.
Hầu như mỗi cuối tuần trước đây đều thế này, có lúc đi ra ngoài ăn, có lúc nấu ăn ở nhà.
Trì Tuyết Diễm và bạn cùng nhà phân chia lao động rất rõ ràng, một người nấu ăn, người kia rửa chén.
Sau khi ăn trưa thì mỗi người làm việc của mình, cho đến buổi tối, nấu bữa tối và sau khi ăn tối cũng tương tự vậy, thỉnh thoảng cùng ra ngoài đi dạo để tiêu thực.
Buổi chiều hôm nay không giống lắm.
Đã hẹn từ mấy hôm trước, hai người sẽ cùng đi đến rạp chiếu phim để thưởng thức một bộ phim nát.
Hạ Kiều mua vé xem phim suất ba giờ chiều, khán giả trong phòng chiếu phim sẽ rất ít, càng thêm thích hợp để ngồi ở vị trí vàng, cùng nhau tha hồ cà khịa bộ phim khó coi.
Sau khi xem phim xong, đúng lúc tìm một nhà hàng để ăn cơm, Hạ Kiều đã đặt chỗ trước.
Trì Tuyết Diễm không có chút ý kiến nào đối với sự sắp xếp này của anh, vui vẻ chấp nhận.
Vô cùng an tâm.
Bữa trưa hôm nay vẫn rất phù hợp với khẩu vị của cậu.
Hai đôi đũa lần lượt đặt trên đồ gác đũa hình con thỏ bằng sứ, thân hình tròn ủm với đôi tai dài, được chiếu sáng bởi tia nắng ấm áp của mùa thu, sống động và đáng yêu.
Đây là món đồ nhỏ mà Hạ Kiều lựa chọn khi đi dạo Gia Cư Thành lúc trước.
Cùng với hình người bơm hơi phát điên do Trì Tuyết Diễm chọn, đã trở thành hai trụ cột giúp cậu kiên trì hoàn thành công việc nhà bếp.
Để tránh lộ tẩy mối quan hệ chồng chồng, không thể thuê người đến nhà làm những công việc vặt vãnh này, đối với một người ghét làm việc nhà như cậu mà nói, vẫn khá là đau khổ.
Nhưng nếu tất cả công việc nhà được giao cho các loại máy móc chậm chạp, thì cuộc sống dường như thiếu một thứ gì đó.
Trì Tuyết Diễm không thích những máy móc đó lắm.
Cậu thích những ký ức sống động liên quan đến con người hơn.
Đến khi ăn cơm xong, cậu vừa định dọn chén đũa đi vào phòng bếp, thì Hạ Kiều đã đứng dậy trước cậu: "Để tôi rửa đi."
Xuất phát từ xem xét công bằng, Trì Tuyết Diễm có chút do dự.
Sau đó, cậu nghe Hạ Kiều nói: "Tôi rửa chén sẽ nhanh hơn, có thể đi ra ngoài sớm, đi bộ đến rạp chiếu phim."
"Hơn nữa, hôm nay bên ngoài gió rất lớn." Anh mỉm cười và nói, "Có thể ngắm phong cảnh."
Hình nhân bơm hơi bên ngoài cửa sổ sẽ phát điên đến mức giương nanh múa vuốt.
"Tôi giúp anh mang vào phòng bếp." Trì Tuyết Diễm quyết định, "Lát nữa mời anh ăn khoai tây chiên."
Cậu nghe thấy một câu trả lời rất ôn hoà: "Được."
Trì Tuyết Diễm thích ăn loại khoai tây chiên rỗng ruột được bán trong rạp chiếu phim.
Cũng càng ngày càng thích người bạn cùng nhà này.
Cậu như trút được gánh nặng đem chén đũa vào phòng bếp, nhìn Hạ Kiều đi tới trước bồn rửa chén.
Tiếng nước chảy kéo dài liên tục, bóng lưng yên tĩnh rửa chén nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ.
Con thỏ nhỏ bằng sứ trắng ở một bên phủ phục trên mặt bàn có hoa văn tinh tế, nhuốm đầy quầng sáng nhu hòa.
Gió hôm nay quả nhiên rất lớn.
Trên vỉa hè lá rụng bay tán loạn, áo gió kaki trên người cả hai bị thổi phần phật.
Áo khoác của cánh đàn ông nói chung chỉ có mấy màu đó, một khi mặc cùng một tone màu, là giống như trang phục tình nhân.
Nhưng bọn họ trông rất khác nhau.
Hạ Kiều sẽ gài nút áo gió nghiêm chỉnh đàng hoàng, Trì Tuyết Diễm hoàn toàn ngược lại, cậu không sợ lạnh lắm, cũng không thích cảm giác gò bó, thích mặc mở ra.
Cơn gió liền hăng hái thổi lên lớp áo len mỏng bên trong, thổi thành kiểu áo rộng, lặng lẽ quanh quẩn nơi cổ, phác họa đường cong xương quai xanh như ẩn như hiện.
Quẹo qua góc đường, là con phố đông đúc náo nhiệt hơn, gió thu cũng mang đến tiếng nhạc quen thuộc.
Bước chân Trì Tuyết Diễm dừng lại trước một cửa hàng trang sức tấp nập người ra vào.
Bên cạnh các sản phẩm rực rỡ đủ loại, từ dàn loa phát ra giai điệu cảm động và giọng hát độc đáo.
Là bài《
Đến gần》mà Đoàn Nhược hát.
Không đúng, nên gọi là Đoạn Lạc.
Đúng như Trì Tuyết Diễm dự đoán trước đó, đây là một sự hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Đoạn Nhược lấm lem bụi đất đã nhờ vào đoạn quảng cáo được sản xuất hoàn hảo phát trên diện rộng, đưa cái tên Đoạn Lạc trở lại tầm nhìn của người hâm mộ và công chúng.
Và sự bùng nổ của bài hát này ngược lại cũng mở rộng sức ảnh hưởng của đoạn quảng cáo, trở thành một trong những trường hợp thành công nhất trong các quảng cáo được sản xuất bởi Công ty truyền thông Vạn Gia.
Đoạn Lạc sẽ sớm mở một fan club nhỏ, để gặp lại những người hâm mộ cũ đã chờ đợi anh ta một thời gian khá dài.
Trì Tuyết Diễm khi sửa sang lại ghi chép đã hỏi Hạ Kiều, đây đều là những tình tiết không có trong nguyên tác.
Không có Đoạn Lạc, không có 《
Đến gần》, không có vận may không bị bỏ phí quá lâu này.
Cách chỗ giao nhau với Lục Tư Dực trong tương lai, dường như càng lúc càng xa, hoàn toàn ngược hướng nhau.
Lúc Trì Tuyết Diễm dừng chân lắng nghe, Hạ Kiều ở một bên kiên nhẫn chờ đợi.
"Vé vào fan club hình như rất khó mua, cậu ấy cơ bản chỉ tặng cho người hâm mộ cũ." Trì Tuyết Diễm quay đầu nhìn người bên cạnh, "Công ty các anh có thể lấy được vé không?"
"Cậu ta có đưa một ít vé tới." Hạ Kiều hiểu ý của cậu, "Cậu muốn đi không?"
"Nếu như có thể, tôi muốn một vé." Trì Tuyết Diễm cười nói, "Muốn làm một bài kiểm tra."
Về việc thế giới này ngày càng khác với tiểu thuyết.
Cậu không nói là kiểm tra cái gì, nhưng Hạ Kiều lại ăn ý đoán được: "Được."
Khách hàng ra vào cửa hàng trang sức phần lớn là các cô gái trẻ, cho nên hai thân hình thon dài ở trước cửa này đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người.
Các cô gái đứng trước gương so sánh đôi bông tai nào đẹp hơn, tưởng tượng sẽ đan một chiếc khăn quàng cổ cho người yêu vào mùa đông sắp tới, cũng nhỏ giọng thảo luận về đôi tình nhân bên ngoài có diện mạo rất xứng đôi.
Chàng thanh niên có mái tóc đỏ thẫm hết sức phô trương trông có vẻ tâm tình rất tốt, nói với người bên cạnh: "Anh tặng tôi vé, tôi nên tặng gì cho anh?"
Cậu nhìn những món đồ nhỏ rực rỡ trong cửa hàng trang sức, lúc cười lên ánh mắt sáng ngời, mang theo một tia cười nhạo ngẫu hứng: "Anh muốn chọn một món quà không?"
Người đàn ông tóc đen còn lại có vẻ ngoài trầm ổn hơn rất nhiều, thoạt đầu nhìn qua theo ánh mắt của cậu, cuối cùng lại dừng tầm mắt trên tai đối phương.
Anh hỏi, "Cậu có đôi bông tai nào khác không?"
Lắng nghe nội dung của cuộc trò chuyện, hình như không phải là tình nhân.
Nhưng những khách hàng xung quanh đang lo chọn quà cho bản thân hoặc cho người khác, đang ríu ra ríu rít thảo luận về mùa đông, lễ hội, kỳ thi, lời tỏ tình sắp tới...
Trong không khí lành lạnh của mùa thu, vì vậy mà hương vị tình yêu bay khắp nơi.
Câu hỏi này của Hạ Kiều, làm cho Trì Tuyết Diễm đang nói đùa có chút bất ngờ.
Cậu lắc đầu: "Không có."
Đôi bông tai đen tuyền nhỏ xíu theo động tác, phản chiếu ánh nắng lúc ẩn lúc hiện.
Cậu trông giống người sẽ có vô số bông tai, nhưng trên thực tế, cậu chỉ có một đôi bông tai hình bông tuyết màu đen này, cho tới nay chưa từng thay đổi.
Bông tuyết lẽ ra có màu trắng.
Hạ Kiều tựa hồ do dự một chút, mới nhẹ giọng hỏi: "Có ý nghĩa đặc biệt gì không?"
Các cô gái đang mua sắm bên cạnh, một số đang soi gương ngắm nghía một mình, một số để cho bạn bè đồng nghiệp hoặc người yêu chọn phong cách, thảo luận về ý nghĩa mà chỉ đôi bên biết với nhau.
Trì Tuyết Diễm trả lời vô cùng dứt khoát: "Không có ý nghĩa gì, chỉ là có một ngày đi ngang qua cửa hàng nhìn thấy, bỗng nhiên cảm thấy rất thích, cho nên xỏ lỗ tai."
Đó là phong cách nghĩ gì làm nấy của cậu.
Tiếng hát trong loa vừa mới ngưng, lại bắt đầu phát từ đầu, hiển nhiên phát lặp đi lặp lại đĩa đơn.
Họ không đứng lại nữa, tiếp tục đi về phía rạp chiếu phim.
Trì Tuyết Diễm thuận miệng nói: "Sao lại hỏi cái này? Trong sách có viết chi tiết về việc tôi đeo bông tai hay sao?"
Cậu vốn là đang nói giỡn, không nghĩ tới Hạ Kiều lại trả lời rằng: "Ừm, trong sách cậu chưa từng xỏ lỗ tai."
Thế mà thật sự có một chi tiết nhỏ như vậy.
Trì Tuyết Diễm hơi dừng bước chân lại.
Ngay sau đó, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của cậu.
Có lẽ điều này cũng chứng minh rằng, thế giới này từ sớm hơn, đã bắt đầu trở nên thay đổi khác đi rồi.
Cậu không còn phải lo lắng về việc bước vào số phận đã được thiết lập.
"Xem ra tác giả coi như thích tôi, miêu tả nhân vật phản diện cẩn thận như vậy."
Cậu liếc mắt nhìn Hạ Kiều đang đi cùng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi muốn mua hai thùng khoai tây chiên để chúc mừng."
Thùng khoai tây chiên rỗng ruột trong vòng tay tỏa ra mùi thơm mộc mạc và ấm áp.
Trong rạp chiếu phim phát sóng bộ phim tệ hại quả nhiên không có người, ngoại trừ một đôi tình nhân đang ở hàng cuối đang châu đầu thì thầm, thì chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ở vị trí vàng ngay chính giữa, Trì Tuyết Diễm ngồi ở bên trái ôm thùng khoai tây chiên, Hạ Kiều ở bên phải thì đặt thùng khoai tây chiên lên chỗ để ly trên tay vịn.
Cậu mời anh ăn khoai tây chiên.
Không có gió trong phòng chiếu phim, nhiệt độ cao hơn bên ngoài.
Trì Tuyết Diễm cởϊ áσ khoác, tiện tay đặt vào ghế bên cạnh.
Bộ phim bắt đầu, cậu giống như ở nhà, mặc một chiếc áo len mỏng, lười biếng vùi vào trong ghế.
Khoai tây chiên giòn tan vàng ươm rất ngon.
Bộ phim trên màn ảnh cũng đủ tệ hại.
Có thể là bởi vì quá nát, logic quái dị, cốt truyện ly kỳ, mà Trì Tuyết Diễm ngược lại xem có chút tập trung, muốn xem thử tình tiết kế tiếp còn có thể giàu trí tưởng tượng tới cỡ nào, trong lúc nhất thời quên mất chuyện thưởng thức phản ứng của người đi cùng.
Cho đến khi một tình tiết quá mức vô lý đột nhiên diễn ra, khiến cậu kinh ngạc đến nỗi ngay cả miếng khoai tây chiên trong tay cũng rớt.
Nó nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trì Tuyết Diễm theo bản năng cúi đầu nhìn, tầm mắt di chuyển theo đó, vừa vặn đối diện với ánh mắt Hạ Kiều.
Hạ Kiều cũng đang nhìn lại.
Hẳn là bởi vì bị tiếng động do cậu gây ra hấp dẫn sự chú ý.
Ánh sáng lờ mờ trong phòng chiếu phim, che giấu cảm xúc nồng đậm trong đôi mắt đó.
Trì Tuyết Diễm lại lấy một miếng khoai tây chiên, bắt đầu câu được câu chăng nói chuyện phiếm với anh: "Bộ phim này thật sự quá nát, nếu anh không muốn xem, chúng ta có thể rời khỏi đây sớm."
"Không cần." Hạ Kiều nói, "Tôi rất muốn xem."
Giọng điệu của anh đặc biệt nghiêm túc.
Trì Tuyết Diễm lại một lần nữa nhìn anh với cặp mắt khác xưa: "Xem phim nát cũng rất thú vị phải không?"
"Đúng, rất đặc biệt."
Xem ra tiết mục cùng thưởng thức phim nát sau này, có thể tiếp tục rủ Hạ Kiều.
Tuy rằng phản ứng của Hạ Kiều tương đối bình thản, không kịch tính như bạn bè người thân khác, trông không thú vị, chỉ có lúc thất thần khi nhìn theo miếng khoai tây chiên rơi xuống mà thôi.
Nhưng anh sẽ cùng Trì Tuyết Diễm tán gẫu vài chuyện trên trời dưới đất.
Đây là kiểu nói chuyện không đâu vào đâu mà Trì Tuyết Diễm thích.
Khi thùng khoai tây chiên của hai người vơi đi một nửa, Hạ Kiều hỏi: "Tại sao lại mua khoai tây chiên thay vì bắp rang?"
"Bởi vì tôi cảm thấy bộ phim này không hợp với bỏng ngô." Trì Tuyết Diễm nói, "Ví dụ như phim tình cảm hình như thích hợp với đồ ngọt hơn."
Dứt lời, bọn họ gần như đồng thời nhớ lại đoạn trò chuyện ở trước mặt tài xế, vào hôm nọ ở băng sau xe.
Hàn Chân Chân và Trì Trung Nguyên đã xem một bộ phim hài tình cảm tới bảy lần, bởi vì cảm thấy khi xem bộ phim đó ăn bắp rang là thơm ngon nhất.
Lần thứ bảy xem, ăn bắp rang vị caramel.
Hai người vừa chạm mắt, đã nhìn thấy ý cười khi đang nhớ về cùng một chuyện vặt vãnh trong mắt nhau.
Trì Tuyết Diễm thốt lên một tiếng cảm thán: "Bỗng nhiên có chút muốn ăn bắp rang vị caramel."
Nhưng rạp chiếu phim này chỉ bán bắp rang nguyên vị, mà trên màn hình lớn cũng không phải là một bộ phim tình yêu.
Hạ Kiều lại hỏi: "Khi xem bộ phim tình cảm kia, thật sự rất thích hợp để ăn bắp rang sao?"
"Không biết, trước đây tôi không cảm thấy, có thể là không để ý lắm." Trì Tuyết Diễm rất tùy ý mời anh, "Đợi lúc có thời gian xem lại lần nữa, muốn xem cùng không?"
Hạ Kiều nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi sẽ mua bắp rang với nhiều hương vị khác nhau."
Nghe anh nói như vậy, Trì Tuyết Diễm nhịn không được nở nụ cười.
Một Hạ Kiều bình thường nghiêm trang, lúc này hình như thật sự rất muốn ăn đồ ngọt.
Trong tay cầm khoai tây chiên, nhưng vẫn nhớ nhung bắp rang.
Cho nên Trì Tuyết Diễm xoay người, lục tìm cái gì đó trong túi áo gió, sau đó quay đầu nhìn Hạ Kiều.
"Đưa tay ra." Cậu nói, "Không có bắp rang, cho anh một viên kẹo nè."
Cậu là một nha sĩ có mang theo kẹo bên người.
Hạ Kiều nghe lời xoè tay ra, những vết sẹo từng chằng chịt ở đó đã gần như không thể nhìn thấy nữa.
Trong ánh sáng của màn hình lấp loé mờ ảo, chàng nha sĩ không mặc áo blouse trắng mỉm cười đặt một viên kẹo trái cây vào lòng bàn tay anh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bề mặt làn da, lần này không ở lại, trên chiếc áo len đầy những nếp nhăn mềm mại, làn gió không biết từ đâu đến trong mảng sáng tối mờ ảo.
Viên kẹo rơi vào trong lòng bàn tay là một viên kẹo ấm áp.
Nó có vị ngọt ngào.
Bộ phim kết thúc, rạp chiếu phim sáng đèn trở lại.
Hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi như thế.
Hạ Kiều nhìn Trì Tuyết Diễm tự mình cầm áo gió, lưu loát mặc vào, đứng dậy đi ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái.
Gần tối, khán giả đến rạp chiếu phim nhân dịp cuối tuần dần dần trở nên đông hơn.
Trong đám đông, Trì Tuyết Diễm nghe có người gọi mình.
Cậu quay đầu lại, thấy một gương mặt quen thuộc, ở cách đó không xa vẫy vẫy tay về phía cậu, người tình cờ gặp được.
Là một người quen đã tham dự đám cưới.
Trì Tuyết Diễm đáp lại lời chào hỏi của đối phương, đồng thời nhìn sang Hạ Kiều bên cạnh.
Thùng khoai tây chiên ăn hết sạch đã bị vứt bỏ, hai bàn tay trống trơn, vai kề nhau hơi cách ra một chút.
Cho nên cậu tiến gần đến Hạ Kiều một bước, chủ động nắm lấy tay đối phương, thuận tiện giải thích nguyên nhân: "Bạn của em."
Trì Tuyết Diễm và anh đã nắm tay rất nhiều lần ở trước mặt người ngoài, sớm đã thành thói quen, rất nhiều lúc còn là mười ngón đan xen vô cùng thân mật.
Nhưng hôm nay không giống lắm.
Lòng bàn tay Hạ Kiều rất nóng, mơ hồ có chút căng thẳng.
Đầu ngón tay không đan xen một cách tự nhiên, chỉ là có chút lóng ngóng nắm chung với nhau, ngay cả bước chân hình như cũng khựng lại một lát.
Giống như học sinh ngây ngô lần đầu tiên nắm tay nhau.
"Vẫn chưa phục hồi tinh thần lại sao?" Trì Tuyết Diễm nhướng mày, "Lần đầu tiên xem phim như vậy à?"
Cậu cho rằng Hạ Kiều vẫn còn đang đắm chìm trong bộ phim rất tệ hại kia, chưa lấy lại tâm trí, cho nên phản ứng rất chậm.
Hạ Kiều nhìn chăm chú vào cậu, các ngón tay dường như rất nhẹ nhàng tăng thêm một chút lực đạo, lẩn quẩn bên lề của một nhiệt độ cơ thể khác.
Anh thấp giọng thừa nhận.
"Ừm, lần đầu tiên xem một bộ phim như vậy."