Chương 27: Mười tám tuổi

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mùng 4 bọn họ về nhà, trực tiếp đến nhà Mễ Dương ăn cơm, bạn nhỏ còn thu bao lì xì.

“Năm mới vui vẻ bạn nhỏ, năm mới hảo hảo học tập, mỗi ngày hướng về phía trước.”

“Cảm ơn anh Mễ Dương.”

Mộc Lâm Sâm cùng Mễ Dương bận ở phòng bếp, Lục Vũ Ngang lái xe một ngày ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, thường thường mở mắt nhìn Lý Tinh Thần đang làm gì, cậu ôm Mộc Mễ Chúc lên muốn hôn nó, Lục Vũ Ngang mở miệng, “Bạn Lý à, em hôn nó, về nhà không thể hôn anh.”

Tuy tiếc nuối nhưng cậu vẫn buông Mộc Mễ Chúc, ngồi lại bên người hắn, “Em không có hôn nga.”

“Good boy.” Lục Vũ Ngang chà đạp tóc xoăn.

“Anh Mễ Dương cho em bao lì xì rất nhiều tiền, như vậy không tốt lắm phải không.”

“Sẽ không.”

Mễ Dương có tiền, tiền tiêu vặt Mộc Lâm Sâm đều ở hắn, hiện tại tiền lương khẳng định cũng ở trong tay hắn, Lục Vũ Ngang chơi xấu:

“Trước khi em tốt nghiệp đại học, bọn họ đều phải cho em tiền mừng tuổi.”

“Vậy còn anh?”

“Mỗi năm anh đều cho em tiền mừng tuổi, mặc kệ em bao lớn.”

Mễ giáo thụ ở góc tường nghe có điểm không vui, về phòng bếp muốn nói nói với Mộc Lâm Sâm. Nam nhân vụng về gọt vỏ khoai tây, khoai tây trong tay còn không nghe lời lăn xuống đất, Mễ Dương nhặt lên đưa cho hắn, lại hôn hắn một chút.

“Làm gì?”

“Em đưa tiền lương cho anh, em cũng muốn tiền mừng tuổi.”

Mộc Lâm Sâm tiếp tục chiến đấu với khoai tây, “Tiền lương đưa anh cũng không có tiền mừng tuổi, nhiều lắm đổi “làm” một lần, em nghĩ kỹ muốn đưa anh hay không.”

Mễ giáo thụ bưng đồ ăn đi ra ngoài, hắn mới không ngốc đâu.

Hai người kiễng chân chờ đợi sinh nhật Lý Tinh Thần mười tám tuổi đã đến, bạn nhỏ yên lặng đặt hàng truyện tranh, sách. Lục Vũ Ngang thức thời mua toàn bộ gửi tới công ty, còn nhờ nữ đồng nghiệp giúp hắn đóng gói, mua máy chơi game cậu thích, máy tính, nước hoa, làm lễ vật mười tám tuổi đưa cho cậu.

Trước một ngày sinh nhật là thứ sáu, Lục Vũ Ngang tan tầm đi đón cậu, cậu vừa ra tới liền ôm hộp quà, đặc biệt vui vẻ.

“Các bạn học tặng cho em, vì ngày mai là cuối tuần, liền hôm nay đưa em.”

Lục Vũ Ngang giúp cậu cầm, “Ngày mai muốn mời các bạn học tới nhà làm Party sao? Hiện tại chuẩn bị còn kịp.”

Bạn nhỏ hơi điểm chân một chút mới đủ đến bên tai hắn, Lục Vũ Ngang cũng cong eo một chút.

“Không cần, em muốn cùng anh cùng nhau trải qua.”

Nói xong lại ngượng ngùng, lập tức nói, “Hôm nay anh Mễ Dương cũng tới, ảnh nói phải đi công tác, cho nên đưa quà cho em trước.”

“Anh cũng chuẩn bị lễ vật.”

“Em phải chờ tới 12 giờ lại mở ra.”

“Được.”

Về đến nhà cùng nhau ăn khuya, ý cười trên mặt cậu giấu không được, bài tập cũng không cần viết, tắm rửa xong ngồi trên giường chờ 12 giờ đến. Lục Vũ Ngang tới nhìn cậu cảm thấy buồn cười:

“Sáng mai mở cũng có thể, bằng không hiện tại anh đưa cho em mở?”

“Không cần, phải chờ tới 12 giờ, còn phải nghe anh nói sinh nhật vui vẻ đầu tiên!”

Lục Vũ Ngang đi qua vươn tay, Lý Tinh Thần làm hắn ôm, giống koala treo trên người hắn, bị ôm đi phòng ngủ chính, trên mặt đất tất cả đều là hộp, Mễ Dương đưa, các bạn học đưa, mẹ Lục, Lục Vũ Ngang đưa.

Hắn đặt cậu trên thảm, còn nửa tiếng mới đến 12 giờ.

“Bằng không hiện tại em mở đi, nhiều như vậy, mở cũng lâu.”

Lý Tinh Thần lắc đầu, lôi kéo tay hắn, làm Lục Vũ Ngang ngồi cùng cậu.

“Lục Vũ Ngang ca ca, anh có chút sợ, lúc anh mười tám tuổi, sợ hãi sao?”

“Vì cái gì sợ hãi?”

“Em cũng không biết, giống như phải trưởng thành, về sau cũng không phải bạn nhỏ.”

Lục Vũ Ngang vỗ vỗ đỉnh đầu cậu an ủi, “Em vẫn luôn là bạn nhỏ của anh, không cần sợ hãi, mười tám tuổi về sau toàn bộ đều là kinh hỉ đang đợi em.”

“Kinh hỉ trước khi em mười tám tuổi toàn bộ dùng hết, bởi vì em gặp anh.”

Lý Tinh Thần lời ngon tiếng ngọt nói đến là đến.

Nam nhân cũng không thua, “Kia về sau kinh hỉ của anh đều cho em, anh chỉ cần em một kinh hỉ là đủ rồi.”

Vừa đến 12 giờ, Lý Tinh Thần bắt đầu mở quà, Lục Vũ Ngang cũng không hỗ trợ.

Mễ Dương tặng một hộp áo mưa, bôi trơn, bạn nhỏ nhìn mặt đều đỏ. Lục Vũ Ngang khụ hai cái che giấu hoảng loạn. Lý Tinh Thần mở xong hết, ngồi dưới đất nhìn hắn.

“Này đó lễ vật đều thích sao?”

Lý Tinh Thần gật đầu, “Thích, nhưng có một cái không có.”

“Cái gì?”

Lý Tinh Thần cầm lấy một cái dải lụa rực rỡ, cột trên cổ hắn, thắt nơ con bướm, sau đó nói:

“Anh đó.”

Lục Vũ Ngang nhướng mày, “Vậy em tới mở đi.”