Chương 24: Nguyên đán

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Nguyên Đán bạn nhỏ nghỉ, hẹn Mộc Lâm Sâm cùng Mễ Dương tới nhà bọn họ ăn lẩu.

“Lý Tinh Thần đâu!”

Mễ Dương mở cửa liền tìm cậu.

Lục Vũ Ngang chỉ chỉ phòng, “Còn đang học, chúng ta chuẩn bị một chút, lại kêu em ấy ra ăn cơm.”

“Sao cây thông Noel còn ở!” Mễ Dương đi qua nghịch.

Lễ Giáng Sinh, bạn nhỏ tự mình trang trí cây thông Noel, nam nhân và cậu mua trên mạng, không nghĩ tới còn chưa bỏ.

Lục Vũ Ngang lật tới lật lui đồ vật bọn họ mang đến, đáp, “Tinh Thần vất vả trang trí, đặt thêm hai ngày.”

Mễ giáo thụ nhìn thực hâm mộ, nói với Mộc Lâm Sâm, “Em cũng muốn cây thông Noel.”

Mộc Lâm Sâm giả câm vờ điếc, “Đi chuẩn bị cơm chiều.”

“Hai người đi thôi, em tìm bạn nhỏ.”

Mễ giáo thụ đi phụ đạo, Mộc Lâm Sâm sẽ không nấu cơm, rửa rau cũng chân tay vụng về, sau khi làm bể hai cái mâm chỉ có thể mặt xám mày tro đi tìm Mễ Dương, hắn gõ gõ cửa.

“Làm sao vậy?” Mễ giáo thụ ngẩng đầu, mềm mại.

“Anh làm không tốt.”

Mộc Lâm Sâm nhún nhún vai, giống đại cẩu chịu ủy khuất, “Em đi giúp đỡ đi.”

Mễ Dương nói với Lý Tinh Thần vài câu, mới đi ra, miệng lải nhải, “Như thế nào ngốc như vậy, ăn nhưng anh thực lành nghề.”

“Ăn em lành nghề nhất.”

Giọng Mộc Lâm Sâm không lớn, Lý Tinh Thần vẫn nghe rõ ràng, cậu muốn đi tìm Lục Vũ Ngang cáo trạng, già mà không đứng đắn!

Bạn nhỏ vì lần tụ hội nhỏ này vui vẻ, cậu rất thích anh Mễ Dương, thậm chí lúc Mộc Lâm Sâm đi lấy bia, cho Mễ Dương ăn đồ cay trong nồi, Lục Vũ Ngang nhìn hai người bọn họ.

“Một hồi Lâm Sâm đánh người, anh cũng mặc kệ.”

“Không cho anh nói!”

Lý Tinh Thần uy hϊếp, Lục Vũ Ngang nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng.

Ba người uống rượu, Lý Tinh Thần uống đồ uống, nam nhân cầm ly rượu nhỏ lắc trước mặt cậu, “Muốn uống một ngụm hay không.”

“Muốn.”

Cậu ngoan chỉ kém vẫy đuôi, Lục Vũ Ngang đặt ly rượu bên miệng cậu, Lý Tinh Thần uống lên, mặt đẹp nhăn lại, “Quá khó uống!”

“Em ngoan ngoãn uống Coca!”

Mễ Dương lại đưa một lon Coca cho cậu, nhìn Lục Vũ Ngang hoài nghi có phải uống nhiều quá hay không!

Bốn người tụ đến 9 giờ mới kết thúc, Mộc Lâm Sâm mang Mễ Dương về nhà. Lý Tinh Thần ngồi trên sô pha, nhìn hai người ở huyền quan. Mộc Lâm Sâm đem hai cái khăn quàng cổ đều vây cho hắn, mũ, khẩu trang đều mang tốt, mới nắm tay hắn ra cửa, anh Mễ Dương còn nói, “Sao anh đều cho em, anh lạnh làm sao bây giờ.”

Bạn nhỏ có chút hâm mộ, bọn họ cùng nhau lớn lên cũng thật tốt, cậu chạy tới phòng bếp tìm nam nhân đang rửa chén, đứng bên cạnh hắn.

“Anh Lâm Sâm cùng anh Mễ Dương cũng thật tốt.”

“Ân, tình cảm bọn họ rất tốt.”

“Nếu em cũng cùng anh cùng nhau lớn lên thì tốt rồi.”

Lý Tinh Thần không đầu không đuôi tới một câu, Lục Vũ Ngang không rõ bạn nhỏ tuổi dậy thì nghĩ cái gì, chưa nghĩ ra trả lời thế nào, người ta lại nói:

“Bất quá hiện tại cũng không chậm, có thể gặp được anh liền không muộn.”

Lý Tinh Thần là ăn đường lớn lên đi, lời âu yếm luôn đầy.

Cậu tiến lên hôn hắn một cái, “Em đi học bài!”

Lúc Mộc Lâm Sâm cùng Mễ Dương đi đến cửa nhà, tuyết bắt đầu rơi.

“Tuyết rơi anh xem.”

Mễ Dương ngửa đầu nhìn bầu trời, như người vừa mới nháo buồn bực không phải hắn, “Ngày mai có thể đắp người tuyết sao?”

Mộc Lâm Sâm lôi kéo hắn về nhà, “Mễ Dương, em 28, không phải 8 tuổi, còn đắp người tuyết.”

“Em 28 anh liền không tốt với em đúng không.”

“Em biệt biệt nữu nữu một đường, thực hâm mộ Lý Tinh Thần? Lúc em mười tám tuổi anh cũng mười tám, anh và em cùng nhau lớn lên, rốt cuộc em hâm mộ cái gì.”