Hôm sau, khi Trần Lộ tỉnh ngủ, cô vẫn có thể hồi tưởng lại giấc mộng xuân vô cùng chân thực kia.
Cô thật sự mơ thấy có một người đàn ông đè lên người mình, cây gậy thịt cực lớn của anh ta khiến bụng cô căng trướng vô cùng.
Duy chỉ có khuôn mặt của đối phương thì cô không thể nào nhớ nổi.
Cô giơ tay nâng khuôn mặt đang nóng lên của mình, lăn qua lộn lại trên giường hai vòng rồi duỗi tay lấy điện thoại mở WeChat. Nhìn thấy đối phương nhắn cho cô lúc gần 10 giờ đêm qua, hỏi cô đang làm gì, sao gọi video không trả lời.
Cô lại mở phần mềm hẹn hò kia ra, quả nhiên nhìn thấy lúc 10 giờ đêm qua, đối phương định gọi cho cô, chỉ là cô không online nên không gọi được.
Trần Lộ cuốn chăn, ôm điện thoại trả lời: “Tối hôm qua nhà tôi có khách, tôi uống một ít rượu nên hơi say, không biết anh muốn tìm tôi.”
Sau khi tin nhắn gửi đi, cô mới ngồi dậy chuẩn bị rời giường.
Váy mặc trên người vẫn là bộ ngày hôm qua, có lẽ là do cô uống nhiều quá nên khi về phòng đã ngủ thϊếp đi, ngay cả quần áo cũng chưa thay.
Nhưng cô nhớ rõ là hôm qua, sau khi giúp Thạch Trạch Dương đến phòng của Thạch Duệ đổi khăn trải giường mới xong, trong người lập tức cảm thấy có men say, muốn đi cũng không đi nổi. Sau đó cô về phòng mình bằng cách nào cơ chứ? Vậy mà không nhớ nổi chút gì.
Trần Lộ bắt đầu hơi lo lắng, liệu cô có nhân lúc say làm ra chuyện gì quá đáng, hoặc là sau khi uống rượu đã lỡ nói nhiều lời với Thạch Trạch Dương, nói ra chuyện cô muốn hẹn hò cùng người khác.
Càng nghĩ càng khiến cô thấy bất an.
Cô định rửa mặt, thay quần áo xong sẽ đi ra ngoài thử Thạch Trạch Dương.
Trần Lộ thầm nhủ, sau khi đi vệ sinh sẽ tắm qua người. Lúc đang vội vàng sửa soạn lại người mình, cô phát hiện trên qυầи ɭóŧ có một vết hồng nhạt, như là vết máu và khí hư trộn với nhau thành một vết hồng nhạt. Hơn nữa lúc đi vệ sinh, cô cảm giác tiểu huyệt vẫn còn hơi đau, bụng cũng có cảm giác căng trướng, đau quặn lại.
Cô xoa bụng mình, nhíu mày nhìn chằm chằm qυầи ɭóŧ nhìn một lúc lâu rồi mới cởi xuống.
“Chẳng lẽ là đến ngày sao? Rõ ràng mình nhớ tuần trước vừa mới tới xong.”
Lấy giấy chà lau qua nhưng lại không thấy dấu vết của kinh nguyệt, cô ngơ ngác chạy ra cầm điện thoại, xem phần mềm ghi chú ngày đến kinh nguyệt. Sau khi chắc chắn rằng tuần trước bản thân mình mới đến ngày xong, cô lại nhìn dấu vết trên qυầи ɭóŧ, càng nhìn càng thấy khó hiểu.
“Chắc là không phải đến ngày nữa đâu nhỉ? Mới đến cách đây không lâu mà, kinh nguyệt của mình đều đến rất đúng ngày. Hơn nữa hôm nay phải đi gặp người kia, nếu đến tháng chắc sẽ không thể làm…”
Trần Lộ cảm thấy lòng bồn chồn, điện thoại trong tay cô chợt rung lên. Hóa ra là đối tượng hẹn hò trên mạng gửi tin nhắn trả lời cô.
“Nhà em có khách à? Nam hay nữ?”
“Sao lại uống say? Tỉnh lại có thấy khó chịu trong người không?”
Hai lời đối thoại khiến Trần Lộ cảm giác được sự quan tâm của đối phương với cô, kèm theo chút ghen tuông.
“Tôi không sao, không khó chịu, thật ra tôi cũng không uống nhiều lắm, có lẽ là do rượu hôm qua là rượu mạnh.”
Trần Lộ nhìn chằm chằm điện thoại một lát, lại gửi thêm một tin: “Khách đến nhà tôi là nam.”
Cô muốn thử lại xem có phải đối phương ghen thật không, cho nên cố ý chưa nói rõ ràng thân phận của Thạch Trạch Dương.