Trần Lộ nuốt nước miếng một cái, xua tan suy nghĩ trong đầu, ngượng ngùng cười nói: "Sau này chị sẽ nói cho em biết nhãn hiệu nước hoa, chị về phòng cất đồ trước."
Vừa nói, cô vừa vội vàng về phòng.
Chưa đi được hai bước, chợt nghe thấy Thạch Trạch Dương hỏi: "Phòng của chị ở bên kia sao? Chị không cùng anh trai em ở chung một phòng sao?"
"A? Chuyện này… Chị với anh em thỉnh thoảng hay lệch múi giờ, em cũng biết anh trai mình là một người tham công tiệc việc, anh ấy thường xuyên bận rộn đến khuya, còn tôi, buổi tối chỉ cần có một chút động tĩnh cũng rất dễ tỉnh dậy, cho nên bình thường hai người bọn chị đều ngủ riêng. Dù sao, thì mỗi buổi sáng đều gặp, đến công ty cũng gặp, buổi tối về nhà cũng gặp nhau, không cần một ngày phải gặp nhau cả hai mươi tiếng như vậy."
Trần Lộ hoảng hốt, nhìn vào mắt Thạch Trạch Dương, lại bổ sung thêm: "Nếu buổi tối anh ấy xong việc sớm sẽ tới phòng chị ngủ, chị tương đối thích không gian có người, anh ấy cũng rất tôn trọng chị, ha ha, không ảnh hưởng tới chuyện tình cảm vợ chồng của hai người, cũng không phải mỗi ngày đều ở riêng."
"Như vậy à, em chỉ muốn hỏi một chút, khi em nói đến ở nhờ một thời gian không cần phải thu dọn một phòng dành cho khách, trực tiếp vào ở trong phòng của anh ấy cũng được, vốn dĩ muốn hỏi chị một chút, dù sao như vậy cũng không tốt lắm, vừa rồi cũng nhìn thấy hướng chị đi không phải phòng của anh em."
"Ha ha, không có chuyện gì đâu, tình cảm của bọn chị tốt lắm, buổi tối anh em sang phòng chị ngủ, em ngủ bên phòng của anh ấy cũng không ảnh hưởng gì, nếu em cảm thấy không ổn, lát nữa chị lấy chăn với ga giường mới cho em." Trong lòng Trần Lộ lúc này như có hàng vạn có ngựa chạy qua, rất muốn tới chạy tới công ty chất vấn Thạch Duệ, vì sao chưa nói dối ổn thỏa với Thạch Trạch Dương đã gọi người tới, thiếu chút nữa là lộ rồi!
Cô sợ Thạch Trạch Dương hỏi thêm nên vội vàng quay về phòng mình, sau khi đặt đồ xuống, lập tức cầm điện thoại gọi cho Thạch Duệ, điện thoại vừa mới được kết nối liền mắng.
Khi Thạch Trạch Dương một lần nữa gọi cô ra ăn cơm, Trần Lộ đã sắp xếp lại biểu hiện của mình rồi rời khỏi phòng.
Khi cô đi ra ngoài, phát hiện Thạch Trạch Dương cũng đã mở một chai rượu và rót một ly cho cô.
“Nếu không ăn cơm, có thể uống một chút.” Nói xong, Thạch Trạch Dương lại giúp Trần Lộ rót rượu.
Trần Lộ cũng không nghĩ nhiều, nhìn anh ngồi ở chỗ kia bắt đầu ăn cơm, cô cũng cầm đũa lên, bưng bát cơm, chậm rãi uống cạn ly rượu.
Cô thậm chí còn không để ý rằng khi cô đang uống rượu, Thạch Trạch Dương sẽ ngước mắt lên nhìn ly rượu trên tay cô, một lúc sau khi cô không uống nữa, anh sẽ cầm ly rượu lên, dùng phương thức mời rượu để giục cô tiếp tục uống.
Trần Lộ đã uống hết một ly rượu, nhìn thấy Thạch Trạch Dương định tiếp tục rót rượu cho mình, cô vội xua tay từ chối, biểu thị là đã ăn xong, đi tới giúp anh thay ga trải giường mới.
Sau khi vào phòng giúp anh thay ga giường trong phòng Thạch Duệ, khi cô chuẩn bị rời đi, Trần Lộ loạng choạng ngã xuống giường, cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng: "Loại rượu này tác dụng chậm mà mạnh như vậy sao?"