Khi Trần Lộ mặc quần áo đi ra ngoài, Thạch Duệ đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Vừa nhìn thấy cô lập tức nheo mắt nói: “Hôm nay tâm trạng của em có vẻ rất tốt, có gì đó lạ lắm.”
"Thật sao? Có lẽ tối qua em ngủ ngon hơn." Trần Lộ đỏ mặt, cũng không nói cho bất cứ ai biết về cuộc hẹn kia.
Vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng, liền nghe thấy Thạch Duệ nói: "Ngày mai anh phải đi công tác, chắc là một tuần, em muốn mua gì có thể nói với anh."
"Đi công tác? Đột ngột như vậy sao?"
"Đột ngột? Anh tưởng mình đã nói qua với em rồi."
"Anh đi công tác ở đâu vậy?"
"Sao vậy? Em có muốn đi cùng anh không? Không được, anh đã hẹn một em trai người mẫu đi cùng. Nếu em muốn đi thì tự mua vé máy bay rồi tìm người đi cùng, chuyến đi công tác lần này anh đã chuẩn bị xong rồi, muốn tìm lại cảm giác yêu đương đã mất từ lâu, anh đã có một người đàn ông đi cùng rồi."
Trần Lộ: "..." Hiện tại cô cũng có một người đàn ông, được không?
Tâm trạng Thạch Duệ rất tốt, anh ta liếc nhìn thời gian, sau đó nói to: "Sáng nay em tự mình tới công ty nhé, anh còn một vài chuyện khác phải xử lý, đúng rồi có một chuyện phải nói với em một tiếng.”
"Gì vậy?"
"Trong lúc anh đi công tác, anh đã đồng ý để cho Tiểu Dương ở nhờ phòng của anh một thời gian, buổi sáng nó cũng đã gọi điện thoại cho anh, không biết vì sao phòng của nó xảy ra một vài vấn đề, phải sửa lại một chút, nghe nói anh phải đi công tác, nên hỏi anh có thể ở nhờ một thời gian không, như vậy cũng sẽ không cần phải tìm thuê phòng bên ngoài, anh đã đồng ý rồi." Thạch Duệ nâng cằm, tiến lại gần Trần Lộ: “Em cảm thấy Tiểu Dương thế nào? Nó là thẳng, có hứng thú với phụ nữ. Anh vẫn luôn cảm thấy nước phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài, cũng đã quen biết em từ lâu, nếu như em có thể thành đôi với Tiểu Dương, chờ sau khi ly hôn cho em tiền, người anh này cũng có thể cho Tiểu Dương một lễ kết hôn, như vậy cũng sẽ không cảm thấy đau lòng, dù sao chỉ dựa vào một mình em cũng không thể tìm thấy người đàn ông nào khác."
Trần Lộ: "... Anh tỉnh táo lại một chút, em với anh vừa mới ly hôn, chớp mắt một cái liền lấy em chồng, anh sợ ba mẹ không ra tay đánh chết chúng ta thì không vui đúng không? Với lại, ai nói em không tìm thấy đàn ông."
"Em có tìm nổi không? Trước tiên để anh xem xem có đẹp trai không đã."
"Hôm nay em đi dạo phố, nói không chừng sẽ tìm được!"
Trần Lộ nhìn thấy ánh mắt Thạch Duệ nhìn mình, từ đôi mắt sáng, từ từ biến thành khinh thường.
Cô né tránh tầm mắt của anh, hiện tại cũng không còn tâm trạng muốn ăn sáng.
Thạch Trạch Dương đột nhiên muốn chuyển đến ở nhờ chỗ này một thời gian... Cô với cậu em này cũng không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, vì vậy cảm thấy chuyện này có hơi khó xử, hơn nữa ngày mai cô phải đi ra ngoài gặp đối tượng hẹn hò của mình, mong là không bị đối phương phát hiện ra manh mối gì...