Chương 7

Từ Sơ Dã cảm thấy nắm đấm của mình hơi ngữa ngáy. Cùng lúc đó, trong sân bóng rổ của trường. Nhiễm An hắt xì mạnh một cái. Cô xoa xoa mũi, lẩm bẩm:

"Thằng ngu nào đang chửi mình vậy?"

Chớp đôi mắt để cho mắt nghỉ ngơi hai giây, sau đó cô tiếp tục đi qua đi lại dưới tán cây bên ngoài sân bóng, muốn tìm người bạn qua mạng X của mình từ trong đám người đang ướt đẫm mồ hôi trên sân bóng.

Trong lúc cô đang quan sát một vòng sân bóng rổ thì trên sân bóng, một nam sinh có khuôn mặt lạnh lùng vô tình nhìn thấy bóng dáng của cô bất chợt khựng lại.

Ngay lập tức, quả bóng rổ trong tay cậu ấy bị một bạn học cao gầy cướp mất, bạn nam cao gầy cười nói: "Cổ già, đang chơi bóng mà cậu đứng ngẩn người làm gì vậy? Sao thế, bị em gái họ Triệu bỏ bùa rồi à?"

Em gái họ Triệu mà nam sinh cao gầy nhắc tới tên Triệu Phán Tình, là học sinh lớp một khối 11, cô ấy vừa xinh đẹp mà thành tích học tập còn rất tốt. Học sinh trường

Kiêu Dương âm thầm lập ra một danh sách người đẹp không chính thức, mà nữ sinh họ Triệu này lại là người đứng đầu danh sách. Triệu Phán Tình thích Cố Gia Viễn là chuyện mà ai cũng biết, mỗi lần Cố Gia Viễn chơi bóng cô ấy đều sẽ tới xem.

Ngược lại, thái độ của Cố Gia Viễn đổi với cô ấy rất lạnh nhạt, nói cách khác thì với ai Cô Gia Viên cũng đều không nhiệt tình. Lúc này, đột nhiên Cô Gia Viên lại đứng thât thân giữa sân bóng cho nên nam sinh cao gây không khỏi nghi ngờ, chăng lẽ cuối cùng cũng đến ngày cây vạn tuế nở hoa, tảng băng lạnh lùng này đã bị em gái Triệu làm tan chảy rồi sao? Nhưng sau khi thấy tảng băng họ Cố rời khỏi sân bóng, vô cảm từ chối chai nước do Triệu Phán Tình đưa cho cậu ấy, nam sinh cao gầy lắc đầu ngao ngán, quả nhiên tảng băng thì mãi mãi là tảng băng, sao có thể dễ dàng tan chảy vậy được.

Tảng băng họ Cố lấy điện thoại ra, ấn mở trang thông tin. Trên màn hình là tin nhắn mẫy ngày trước anh trai cậu ấy gửi tới, nói con bé nhà mình mới tới thành phố S, nhờ cậu ấy chăm sóc cô.

Cậu ấy vẫn chưa trả lời.

Cố Gia Viễn cười lạnh một tiếng, đột nhiên kết hôn, bây giờ ném con gái riêng của vợ cho cậu ấy, còn mình thì phủi mông đi vòng quanh thế giới hưởng tuần trăng mật. Cậu cả nhà họ Cố chơi bời hơn ba mươi năm, lần này đúng là chơi một vỗ rất lớn. Ánh mắt Cố Gia Viễn hướng về phía dưới tán của một cái cây nào đó bên ngoài sân bóng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

"Có chơi nữa không?" - Bạn học cao gầy ôm quả bóng bước tới, nhìn theo hướng ánh mắt của Cố Gia Viễn, thấy nữ sinh đang đứng cách đó không xa, cậu ta huýt sáo: "Kia không phải là nữ sinh lần trước đâm trúng cậu à?"

Cũng không thể trách trí nhớ của cậu ta tốt, mà là nữ sinh kia thật sự rất xinh đẹp.

Thời buổi bây giờ gái đẹp nhìn ai cũng giống hệt nhau, mắt to tròn, da trắng mịn nhìn mãi cũng chán, nhưng cô gái này lại có một sức hút khó miêu tả, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể hớp hồn người đối diện. Lần trước chỉ nhìn lướt qua thôi mà cậu ta đã thấy vô cùng kinh ngạc rồi, hôm nay đứng quan sát từ xa, mà cô còn đang mặc đồng phục của trường Kiêu Dương, chân váy đồng phục làm lộ ra đôi chân vừa thon vừa dài, làn da còn trắng đến phát sáng càng khiến cho người ta không thể rời mắt. Lạ thật đấy, sao cậu ta lại không biết Kiêu Dương có một nữ sinh xinh đẹp như vậy chứ? Nếu biết sớm hơn cậu ta đã ra tay rồi.