Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đối Tượng Hẹn Hò Qua Mạng Là Oan Gia Của Tôi

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tình trạng này kéo dài đến tận lúc tiết học đầu tiên bắt đầu, cũng chính là môn ngữ văn do giáo viên chủ nhiệm thân yêu của bọn họ dạy. Tất cả mọi người đều mơ mơ màng màng như sắp chìm vào giấc ngủ trong nhịp điệu giảng bài êm ái của Uông Thành Tài. Nhiễm An cũng chống cằm gật gù, tuy bình thường trong lớp cô luôn học hành nghiêm túc, nhưng giọng thầy Uông thật sự như đang thôi miên, vừa thôi miên lại còn thích lải nhải, cùng một vấn đề nhưng thầy ấy có thể nhấn mạnh tận hai ba lần, không thể không khiến người khác buồn ngủ. Cô thoáng liếc sang nam sinh bên cạnh, nhìn bằng mắt thường cũng thấy tâm trạng của bạn học trùm trường hôm nay rất kém, thậm chí còn không thèm ngủ mà chỉ ngồi giận dỗi một mình.

Câu nói của Trần Chân Di cứ lặp đi lặp lại trong đầu Nhiễm An: “Cậu ấy không phải là bạn cùng bàn của cậu sao”, cô do dự trong chốc lát, nhưng vì lương tâm của một người bạn cùng bàn nên cô vẫn quyết định hỏi thăm chút. Cô quay sang hỏi nhỏ: “Hôm nay cậu bị làm sao vậy?”

Từ Sơ Dã liếc mắt sang, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Nhiễm An bị cậu nhìn chằm chằm như vậy nên cảm thấy hơi khó chịu, làm cái gì thế? Cứ như cô đã gây ra chuyện gì có lỗi với cậu vậy. Đúng lúc cô định lên tiếng, đối phương lại nhìn đi chỗ khác, tiếp tục im lặng không nói một lời. Nhiễm An bĩu môi, không nói thì thôi, làm như cô quan tâm cậu lắm vậy, hứ! Cô nhìn lên bảng tiếp tục nghe giảng bài. Ngay khi cô mơ màng sắp ngủ đến nơi thì trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một bàn tay xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài của nam sinh kẹp một tờ giấy đặt lên mặt bàn của cô. Trên tờ giấy là một hàng chữ rồng bay phượng múa: Làm cách nào để dỗ người khác?

Nhiễm An sửng sốt, ngay lập tức cơn buồn ngủ bị đánh tan, cô quay sang nhìn cậu với vẻ mặt hóng hớt cho nên bị đối phương lườm một cái. Cậu gõ nhẹ lên mặt bàn cô hai cái sau đó rút tay lại tiếp tục khoanh trước ngực, cậu quay đầu đi, chỉ chừa lại phần gáy đối diện với cô. Nhiễm An “Phì” một tiếng không nhìn được cười, cái gì, hóa ra nguyên nhân trùm trường không vui, là vì chọc giận người khác nhưng không biết dỗ kiểu gì hả? Thật đúng là… Thật là… Thật là đáng yêu một cách quá đáng!

Hóa ra trùm trường cũng có những lúc như thế này, sự tương phản đáng yêu này làm sao mà chịu nổi?

Nhiễm An suýt nữa cười ra tiếng, nhưng cô lại sợ vị trùm trường ngoài lạnh trong nóng này thẹn quá thành giận sẽ nhảy dựng lên, vì thế cô nhịn cười viết lên giấy: Người đó là nam sinh hay là nữ sinh?

Cô đẩy tờ giấy về phía cậu, Từ Sơ Dã nhìn thoáng qua, trước khi đặt bút vẫn còn hơi do dự một chút. Nhiễm An cảm thấy khó hiểu, nam hay nữ mà còn phải suy nghĩ à? Cậu viết vội vài chữ lên giấy rồi đưa sang, cô nhận lấy tờ giấy và đọc: Nam không ra nam nữ không ra nữ.

Nhiễm An: “…”

Tôi mà là bạn cậu thì tôi chắc chắn sẽ cạch mặt cậu. Thật đấy!

Nhiễm An nghĩ ngợi một hồi, sau đó vẫn nghiêm túc nói: Phải xem người ta giận thế nào, nghĩ lại xem mình làm sai điều gì nữa, có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng, làm sai thì thẳng thắn, chân thành xin lỗi.

Cô đẩy tờ giấy sang, nhưng cậu không hồi âm lại.

Nam sinh nhíu mày nhìn chằm chằm vào tờ giấy, có vẻ như đang chìm đắm vào việc suy tư. Nhiễm An vui vẻ gật đầu, biết ngẫm lại vấn đề, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, nói một chút đã hiểu ra rồi.

Sự hạnh phúc của người mẹ già ấy cũng chẳng kéo dài bao lâu. Cuối cùng tiết một cũng kết thúc, mọi người đều thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, Từ Sơ Dã vẫn giữ nguyên tư thế cũ, biểu cảm như cũ, ngồi tại chỗ không nhúc nhích…

Ngồi suy tư nguyên một ngày.

Nhiễm An trầm mặc.

Trước khi đi, cô còn vỗ vai cậu: “Cố lên.”

“…”

Sau khi rời khỏi khu dạy học, đi ngang qua sân bóng rổ, Nhiễm An dừng chân lại, nghĩ xem có nên tới sân bóng rổ ôm cây đợi thỏ tiếp hay không. Nhưng nghĩ tới chuyện xấu hổ ngày hôm qua, cô lại cảm thấy nổi da gà, cô run rẩy chấm dứt suy nghĩ đó, chuyện xem mặt gì đó đợi sau này lại tính tiếp.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, theo thói quen định nhắn tin cho X thì chợt nhận ra hôm qua mình đã chặn đối phương và đến bây giờ vẫn chưa bỏ chặn. Cô nhanh chóng bỏ chặn rồi nhắn tin cho đối phương.

[ Lại Lại: Haiz, hôm qua block cậu xong rồi ngủ mất, quên bỏ chặn cậu. ]

Đối phương nhanh chóng trả lời, dường như cảm thấy rất cạn lời.

[ X:? ]

[ X:… ]

[ Lại Lại: Cậu sẽ không giận chứ? ]

[ X:…Không đâu. ]

[ Lại Lại: Không có là tốt rồi, hì hì. ]

Nhiễm An thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc ngồi trên xe buýt cô phát hiện đối phương gửi cho mình một tin nhắn.

[ X: Sau này tôi nói thì sẽ giữ lời. ]

Hả?

Nhiễm An ngồi trên tàu điện ngầm xem điện thoại, sao tự nhiên lại thề thốt nghiêm túc vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Sơ Dã: Làm mình làm mẩy nửa ngày hoá ra là không có giận, làm ông đây sợ muốn chết.

Một giây tiếp theo: Sau này tớ tôi nói lời nhất định sẽ giữ lời (ngoan liền).
« Chương TrướcChương Tiếp »