23.
Nụ hôn kia không hề chạm vào mặt tôi.
“Học trưởng! Dừng tay!” Lâm Sanh Sanh thét chói tai, muốn ngăn cản Sở Hách đang đánh Thẩm Lâm Tô tơi bời.
Khi tôi phục hồi tinh thần lại thì Sở Hách và Thẩm Lâm Tô đã vật lộn với nhau rồi, nói đúng hơn là, Sở Hách đơn phương đánh Thẩm Lâm Tô.
“Sở Hách!”
Tôi vội vàng tiến lên ôm lấy Sở Hách đang đánh đỏ mắt, toàn thân phát ra lệ khí, ngay cả Lâm Sanh Sanh đứng ở một bên cũng run bần bật, không dám tiến lên.
Hắn còn chưa kịp ngụy trang thành bộ dáng ngoan ngoãn lương thiện kia, đôi tay vô thố rũ tại bên người, vẫn không nhúc nhích.
“Thực xin lỗi.” Khóe môi Sở Hách khẽ run, sự thất thố nơi đáy mắt đều bị tôi thu vào trong mắt.
Tôi vùi mặt vào trong ngực hắn, cảm nhận được sự an toàn xưa nay chưa từng có, nỗi sợ hãi hồi nãy tiêu tán đi nhiều.
Như vậy là thời điểm xử lý kẻ địch.
Tôi đơ mặt, không biểu cảm trừng mắt nhìn Lâm Sanh Sanh.
Tôi cho rằng Lâm Sanh Sanh chỉ là công lược đơn giản mà thôi, nhưng không ngờ rằng cô ta còn có thể mượn dùng sức mạnh của hệ thống.
“Hệ thống, mày điên rồi sao, tao chỉ bảo mày đơn giản thôi miên một chút mà thôi, mày muốn hại chết Thẩm Lâm Tô sao!”
Lâm Sanh Sanh bày vẻ mặt đau lòng nhìn Thẩm Lâm Tô nằm trên mặt đất, cuối cùng vẫn cố nén sợ hãi tới đỡ hắn dậy nhưng lại bị Thẩm Lâm Tô đẩy ra.
“Cút.” Thẩm Lâm Tô hất bay tay cô ta.
Ánh mắt của Lâm Sanh Sanh có chút cô đơn, môi mấp máy nhưng lại chẳng hề nói gì cả.
“Lâm Sanh Sanh, tôi biết cô thích Sở Hách, nhưng cô lại dùng loại thủ đoạn này để hại tôi, tôi đúng thật là cam nguyện chịu thua.” Tôi châm chọc nói.
Sắc mặt của cô ta lại trắng thêm vài phần.
Sở Hách căm ghét nhìn cô ta, liên tưởng đến tất cả chuyện này đều là do Lâm Sanh Sanh tạo ra, lửa giận bùng lên trong l*иg ngực.
“Độ hảo cảm của Sở Hách -100 điểm, nhiệm vụ thất bại.”
24.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hách: “Đi thôi.”
Sở Hách yếu ớt gật đầu, dọc đường đi không ngừng nhìn lén tôi, tay lại gắt gao nắm chặt tôi.
“Em……”
“Anh……”
Cả 2 đồng thời mở miệng, tôi nhìn hắn một cái, “Anh nói trước đi.”
“Vừa nãy…… Em cũng thấy rồi đó, thực xin lỗi, anh nhất thời không nhịn được, anh nhìn thấy cậu ta cưỡng ép em xong chưa kịp nghĩ gì mà đã liền vọt vào.”
Sở Hách thật cẩn thận nhìn tôi, “Em đừng sợ anh……”
Tôi xì cười một tiếng, hắn ngơ ngốc nhìn tôi.
“Anh cho rằng em chia tay anh là bởi vì quá khứ của anh sao?”
Sở Hách chần chờ gật gật đầu.
Tôi ôm vòng eo rắn chắc của hắn, cười nói: “Cái video đó Thẩm Lâm Tô đã cho em xem qua từ trước, em vẫn luôn không nói với anh mà thôi.”
“Kỳ thật, em mới là người phải nói lời xin lỗi, thực xin lỗi, em lợi dụng anh.”
Sở Hách ôm sát tôi, rầu rĩ nói: “Anh biết hết.”
Tôi vỗ vỗ phần lưng của hắn: “Nghe em nói cho hết đã.”
“Em nghĩ kỹ rồi, em thích anh, anh có bằng lòng làm một anh bạn trai chân chính của em hay không?”
Sở Hách gần như đáp ngay: “Anh bằng lòng.”
Từ sau khi Lâm Sanh Sanh làm nhiệm vụ thất bại xong cũng không còn quấn lấy Sở Hách nữa.
Chỉ có điều người đàn ông này sao vẫn có vẻ không vui như vậy trời.
“Tô Lạc, anh cảm thấy anh thật sự không phải đàn ông.” Sở Hách ủ rũ cụp đuôi nói.
Biểu cảm của tôi bây giờ:??????!!!!!!
Sở Hách tức giận đến nỗi hôn mạnh tôi một cái, “Em nghĩ cái gì vậy, cả 2 lần đều là em chủ động tỏ tình, anh thậm chí còn không có cơ hội.”
“Không sao đâu, còn có cầu hôn, đính hôn và cả kết hôn mà.” Tôi tỏ vẻ mặt chẳng sao cả.
Đôi mắt của Sở Hách đột nhiên sáng ngời, ôm lấy tôi lại gặm mấy miếng.
Nhưng mà, hạnh phúc tới quá đột nhiên thực dễ dàng đột nhiên tắt ngúm.
“Cậu chính là cái hệ thống kia?”
25.
Tôi nhìn đám mây trắng trôi nổi ở trước mắt.
Nên tới rốt cuộc cũng tới.
“Cô quả nhiên biết sự tồn tại của tôi.” Mây trắng thở phì phì nói, “Khó trách nhiệm vụ của chúng tôi sẽ thất bại, tất cả đều là do cô đang gây rối!”
“Cho nên cậu liền đưa tôi đến chỗ quỷ quái này?”
Tôi nhìn quét bốn phía, trong căn phòng trống rỗng chỉ có một thiết bị không ngừng nhấp nháy cùng với một chiếc sô pha màu vàng cam.
Tôi gặp được Lâm Sanh Sanh chân chính, cô ta còn đẹp hơn Lâm Sanh Sanh kia một chút, tóc đen môi anh đào, thân hình nhỏ xinh ngồi cuộn ở trên sô pha.
Khi thấy tôi, trong mắt rõ ràng chứa đựng nỗi khϊếp sợ.
“Chị không sợ hãi sao?” Lâm Sanh Sanh lập tức đi về phía tôi.
“Nơi này chỉ người ch** mới có thể tới.” Cô ta bay quanh tôi một vòng, trong nháy mắt hóa thành lệ quỷ đánh úp về phía tôi.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, cố nén sự khó chịu, “Tôi vẫn còn sống.”
Hệ thống cười “hahaha”: “Cô đã ch** rồi.”
Thanh âm của nó giống như cái dùi đυ.c thủng vào màng tai tôi.
Tôi nhớ rõ tia sáng trắng trước khi mình té xĩu kia, đó cũng là sức mạnh của hệ thống sao?
“Tôi và cậu không oán cũng không thù, vì sao lại hại tôi?”
“Nếu không phải do cô thì nhiệm vụ của chúng tôi sao sẽ thất bại?” Hệ thống tức giận đến nỗi biến từ trắng thành đen.
Tôi quay đầu nhìn về phía Lâm Sanh Sanh, khó hiểu hỏi: “Chẳng phải do các người tìm lầm đối tượng hả? Sao lại đổ hết lên đầu tôi?”
Hệ thống và Lâm Sanh Sanh hai mặt nhìn nhau, hệ thống run một chút: “Cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi không phải là nữ chủ tiểu thuyết trong miệng của các người sao?”
Lâm Sanh Sanh trừng lớn hai mắt, lắp bắp nói: “Hệ, hệ thống, sao lại thế này?”
“Omg! Nữ chủ thức tỉnh rồi!” Hệ thống run lên ba cái, ngay cả không gian cũng chấn động theo.
Không chờ hệ thống kịp phản ứng, linh hồn của Lâm Sanh Sanh lại đột nhiên biến mất.
“Cô làm cái gì vậy?” Thanh âm của hệ thống run rẩy.
Tôi dang đôi tay ra và nói: “Chẳng phải tôi đã ch** rồi sao, tôi còn có thể làm cái gì?”
Hệ thống bị chọc cho tức giận đến nỗi không nói lời nào, điên cuồng kết nối với Lâm Sanh Sanh.
Hoá ra bọn họ đối thoại với nhau thông qua màn hình lớn kia.
Màn hình, người kia là…… Sở Hách?
Hắn trói Lâm Sanh Sanh lại!
“Hệ thống, cứu tao!” Thanh âm run rẩy của Lâm Sanh Sanh được truyền ra từ màn hình.
“Gấp cái gì, một nhân loại mà thôi.”
Lâm Sanh Sanh khóc huhu nói: “Nhưng mà…… Hắn là nam chủ đó.”
Hệ thống dừng một chút, Sở Hách ở bên kia cầm dao nhỏ trực tiếp rạch ngang qua phần da trên cổ Lâm Sanh Sanh.
Đau đớn khiến cho Lâm Sanh Sanh không ngừng rêи ɾỉ, trong phòng toàn là thanh âm của cô ta, còn ồn ào hơn cả khi nghe tiếng lòng của cô ta ở bên ngoài.
“Tô Lạc đâu? Cô đưa Tô Lạc đi đâu rồi?”
Lâm Sanh Sanh bởi vì hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt, quên cả khóc luôn.
“Sao lại thế này?” Hệ thống thét chói tai.
Tôi bắt lấy nó, xoa xoa, vậy mà lại có thực thể.
“Nhanh phóng đưa tôi quay trở về, nếu thế giới sụp đổ, mấy người cũng không đơn giản chỉ là nhiệm vụ bị thất bại đâu.”
Hệ thống dùng sức phát ra thanh âm: “Dù sao khi làm nhiệm vụ thất bại đều sẽ bị mạt sát, sụp đổ thì sụp đổ thôi.”
Tôi do dự một chút, thế nhưng bị hệ thống bắt được.
“Sợ rồi sao! Hahaha ~”
Tôi nhíu nhíu mày: “Lập trình của hệ thống các người đều cười như vậy sao?”
“Đúng rồi, nghe nói nếu ký chủ mấy người ch** ở thế giới hiện thực thì thật sự sẽ ch**.”
Hệ thống đóng băng lại rồi.
Sau khi Lâm Sanh Sanh nghe được thanh âm của tôi thì càng khóc lớn hơn.
“Dù sao cũng sẽ bị xoá sổ……” Thanh âm của hệ thống càng lúc càng nhỏ.
“Phải không? Nhưng Lâm Sanh Sanh còn có thể sống hết cả đời này đó.”
Hệ thống trầm mặc.
Chẳng biết nó đã vận dụng sức mạnh gì mà tôi lại xuất hiện ở bên cạnh Sở Hách.
“Sở Hách, em đã trở về.”
Sở Hách rưng rưng nước mắt, ủy khuất ôm lấy tôi, “Không được bỏ anh lại một mình.”
Tôi ôm lại hắn, nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Được rồi.”
Trên mặt Lâm Sanh Sanh lộ ra vẻ thống khổ, khi nhìn về phía tôi, sự phẫn nộ trong mắt rốt cuộc không che giấu được.
“Anh đã làm gì với hệ thống?”
Tôi nhìn vào Lâm Sanh Sanh vẫn luôn muốn thoát khỏi dây thừng và lạnh lùng nói: “Cô thật sự không hiểu hay là giả vờ không biết?”
“Sau này cô không cần xuyên qua làm nhiệm vụ, sống cho tốt cả đời này đi.”
Lâm Sanh Sanh ngồi thất thần, trong miệng vẫn luôn kêu “Hệ thống, mày ra đây cho tao.”
“Tao không bao giờ mắng mày nữa, mày quay về cho tao.”
“Quay về đi!!!”
Cuối cùng, Thẩm Lâm Tô tới mang cô ta đi.
Và cả đời này, chúng tôi không còn bị người khác chi phối, vận mệnh của chúng tôi được nắm giữ ở trong tay