Đám anh em nghe vậy, lập tức lần lượt từng người đến vỗ nhẹ vào vai vị đội trưởng rồi kéo nhau đi.
Trước khi ra khỏi khuôn viên, một vài anh em còn cố dặn:“Chị dâu! Nhớ yêu cầu…khỏa thân!”
Sau đó lén nhìn đội trưởng Phạm cùng cười hì hì vui vẻ rời đi.
Nhìn theo đám anh em, Phạm Chánh thật hận cho cái chân thương binh của mình! Và hận đám anh em dám dạy hư vợ anh… khỏa thân!
Anh nhận ra: Tụi lính biệt kích này cũng thật thâm độc! Tụi nó thừa biết cái chân đau của anh không thích hợp với việc vận động mạnh? Vậy mà nỡ xúi cô…quyến rũ!
Khỏa thân! Hai chữ chỉ nghe thôi, khí nóng đã bốc lên người anh.
Thật không biết đám biệt kích này kiếm đâu lá gan to càng ngày càng nhờn anh như vậy?
Tiếng bước chân của anh em trong đội đã đi xa. Trả lại cho khuôn viên một không gian tĩnh lặng như tờ. Vậy mà người nào kia vẫn còn thấy ấm ức. Gương mặt anh vì thế không được vui.
Dưới bóng cây bồ đề về trưa chỉ còn lại mỗi cô và anh. Từ nãy đến giờ, Nguyệt Dao để ý, anh cứ mãi nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì.
Nguyệt Dao nhìn vào đôi mắt màu hổ phách. Một đôi mắt sâu thăm thẳm, không đoán được cảm xúc hiện giờ của anh. Cô chỉ biết dựa vào trực giác bản thân để phán đoán:“Anh thấy đau trong người hả?”
“…” Phạm Chánh vẫn chỉ nhìn cô.
“Anh! Anh thấy đau chỗ nào thì nói cho em biết!” Chuyện anh trúng đạn tự chịu một mình vừa rồi vẫn còn làm cô lo. Nguyệt Dao bèn vân vê chân phải đang băng trắng kia của anh.
“Đau là phải nói. Em không cho anh tự chịu một mình!” Cô vừa xoa nhẹ chân cho anh vừa nhắc lại.
Phạm Chánh để mặc cô lo thương xót cái chân thương binh một lát. Sau đó, anh đưa tay nắm lấy tay cô.
“Nguyệt Dao!”
“Dạ?”
“Thật làm khổ cho em!” Anh cầm hai bàn tay đang xoa chân anh lên ngắm nghía. Một bàn tay đẹp của người nghệ sĩ chơi đàn. Nó chỉ thích hợp cho việc ngồi sau cây đàn tranh kia! Còn những vất vả của đời thường…hãy để cho một người ‘sức dài vai rộng’ như anh.
Nhận ra anh thương xót cô, Nguyệt Dao lật ngược lại hai bàn tay đang nằm trong tay anh, cô nắm lấy hai bàn tay lớn. Ánh mắt chân tình nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách:“Phạm Chánh! Anh nghe rõ đây: Đối với Nguyệt Dao, yêu anh là quyết định đúng đắn nhất của đời em. Cho dù ở quá khứ hay hiện tại giờ này, và cả tương lai mai sau cũng vậy!”
“Có được tình yêu của anh là niềm tự hào. Là hạnh phúc lớn nhất mà kiếp này Nguyệt Dao em được hưởng.”
“Vậy nên yêu anh không có gì là khổ cả! Ngược lại, em còn rất hạnh phúc. Anh biết không?”
“Anh phải cố gắng tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt! Để một người con gái đang hạnh phúc như em được vui vẻ. Anh nghe rõ chưa?”
Nghe cô nói một tràng dài như vậy, Phạm Chánh cảm động. Anh rút bàn tay xoa lên đầu cô. Mỉm cười rồi nói:" Con bé này! Mới tí tuổi đầu mà nói như một bà cụ!"
“Là bà cụ Phạm đấy ông lão Phạm!” Cô cười hì hì lấy lòng cho anh vui.
Sợ anh chưa được yên tâm còn lo vớ vẩn ba điều linh tinh khác. Nguyệt Dao ngước mắt nhìn anh. Cô tinh nghịch cười với anh một cái. Rồi cúi đầu tháo lấy chiếc nhẫn đang đeo ở ngón giữa.
Cô trịnh trọng quì gối trước mặt anh. Nâng chiếc nhẫn lên, nhìn vào mắt anh chân thành nói:" Đội trưởng Phạm, anh làm chồng em!"
Màn cầu hôn ngược ở thời điểm anh bị thương làm Phạm Chánh vừa xúc động vừa thương cô. Đôi mắt màu hổ phách thâm tình cứ thế khóa chặt vào đôi mắt cô.
“Aiza, Phạm đại ca, anh nói đồng ý đi! Để em đeo nhẫn cho anh! Em quì ê cả gối rồi!”
Nhìn vào vẻ mặt chỉ có bốn mươi phần trăm thành khẩn còn sáu mươi phần trăm nghịch ngợm kia của cô. Phạm Chánh hết cách. Anh mỉm cười véo một cái lên mũi cô.
“Anh đồng ý!”
Chỉ chờ có vậy, Nguyệt Dao tức khắc đứng lên. Cô cầm lấy bàn tay to của anh, l*иg chiếc nhẫn nhỏ xíu vào ngón út cho anh.
“Anh đeo tạm ở ngón này đi!” Cô cười nhìn anh:“Về thành phố em đặt một chiếc vừa ngón giữa của ông Đội!”
Phạm Chánh nhìn chiếc nhẫn đeo miễn cưỡng cũng vừa ngón út của anh. Anh liếc nhìn cô:“Coi như em sáng suốt!”
“Bà Đội biết mà ông Đội!” Cô nghếch mắt cười si mê.
“Mình vào thôi anh yêu!” Cô ôm má anh hôn một cái lên đôi môi còn vương nụ cười rồi vòng ra phía sau lưng anh.
Cô nhẹ nhàng đẩy chiếc xe men theo con đường lát đá trở lại vào trong. Anh cần phải nằm nghỉ ngơi. Như vậy, mới tránh kéo căng vết thương, gây rỉ máu.
Dưới bóng râm loang lổ vài vệt nắng trưa, cô gái vừa đẩy chiếc xe lăn vừa vui vẻ ngâm nga một giai điệu cho chàng trai ngồi trên ấy nghe.
"Mùa xuân vừa đến hoa về trên những bàn tay
Và em vừa đến thay màu áo mới vì anh
Nguyện cho ngày tháng êm đềm như những sớm mai
Những nhọc nhằn chớm quen vẫn trong ngần mắt em
…đang nhìn về anh."
Cô gái vừa dứt lời ca, chàng trai lính ở phía trước lại tiếp lời bài hát.
"Và anh lại nhớ những giờ em đứng chờ trông
Một mình lặng lẽ ướt lạnh trong mưa vì anh
Tình yêu tìm thấy nguyên vẹn trong đêm bão giông
Giữa hoang tàn lãng quên nơi cuối đường có em
…riêng chờ đợi anh."
Cứ thế men theo con đường rải đá, đôi người yêu nhau kia hòa giọng hát nốt phần điệp khúc của bài hát.
Trên con đường trở lại phòng anh đang điều trị, có rất nhiều bệnh nhân và người nhà của họ nhìn theo hai người. Họ ngưỡng mộ cặp đôi, vỗ tay tán thưởng cho phần bài hát ‘Chân tình’ của nhạc sĩ Trần Lê Quỳnh mà họ vừa nghe được.
Những vị khán giả đặc biệt đó cứ mãi nhìn theo chiếc xe lăn. Họ tò mò muốn biết: kia là một đôi đang yêu nhau hay đã kết thành tình chồng vợ?
Dẫu như thế nào thì họ cũng có thể khẳng định: Hai người sẽ rất hạnh phúc. Vì ai cũng nhận ra, trong mắt của chàng trai và cô gái, chỉ tồn tại duy nhất người đang ở bên.