Chương 66: Đột kích.(2)

Khẩu súng gắn trên bệ chống ba chân vừa lọt vào tầm mắt Z5, anh hô to:“Súng phóng lựu tự động!”

Ngay tức khắc Z5 và một vài biệt kích vừa tiến vào, rút nhanh ra khỏi căn hầm nơi Gấu Đen và tên trùm đang điên cuồng nhả đạn.

Loại súng hắn đang sử dụng có sức bắn áp đảo cũng như khả năng tiêu diệt mục tiêu cao. Ngoài các loại lựu đạn mảnh chống người bình thường. Nó còn có các loại lựu đạn khác được thiết kế để xuyên giáp.

“Rút vào vị trí an toàn!” Z5 ra lệnh.

Tác chiến trong không gian hẹp, đối phương đang bắn liên thanh áp đảo bước tiến của đội biệt kích. An toàn tính mạng cho các thành viên là điều kiện tiên quyết.

Xong việc giải cứu M2 cũng cần thực hiện gấp rút, tránh tình trạng tên thủ lĩnh trong quá trình tẩu thoát sẽ sát hại cô.

Đến vị trí an toàn cho các thành viên, Z5 quyết định dùng súng phóng tên lửa được trang bị hệ thống đầu dẫn hồng ngoại bắn vào vị trí tên trùm và Gấu Đen đang điên cuồng nhả đạn.

Sau tiếng nổ lớn. Lửa khỏi bốc ra từ căn hầm mù mịt. Các thành viên trong đội lập tức trang bị ngay mặt nạ chống độc. Z5 ra lệnh:“Z6, Z9 yểm trợ. Các thành viên còn lại bọc hậu hạ mục tiêu!”

Len vào màn khói lửa dày đặc. Qua kính nhìn đêm, Z5 tiến lại vị trí tên cầm đầu. Hắn đã chết nhưng không thấy Gấu Đen.

“Chú ý Gấu Đen!” Anh nói qua bộ đàm.

Z6, Z9 theo sát anh tiến vào nơi chúng tra khảo M2.

Khi bóng cô gái treo ngược lên trần nhà lọt vào mắt Z5 cũng là lúc anh nghe một tràng cười lạnh của Gấu Đen.

Hắn ở phía sau chiếc bàn đá đứng lên tiến về phía anh, giương khẩu súng vào đầu M2.

“Sao? Tụi mày cần mạng sống của nó hay là xác nó đây?” Hắn ngạo mạn hất cằm về phía Z5.

Anh không nói. Quan sát mọi cử động của hắn và đưa đầu hắn vào ống ngắm.

Ngay tiếng quát to của hắn:“Mau thả vũ khí xuống!”. Một viên đạn đã bay xuyên qua ấn đường hắn. Chỉ để lại cho hắn một dòng máu đỏ đang trào ra.

“Mau giải cứu M2!” Z5 ra lệnh.

Trần Hùng và Z9 nhanh chóng tiếp cận M2.

“Đội trưởng! Có bom hẹn giờ!” Z6 phát hiện đốm đỏ nhảy giây liên tục phát từ phía sau lưng M2.

“Thời gian?”

“Một phút 30 giây!”

“Tiếp cận mục tiêu, phá bom!” Z5 ra lệnh.

M2 treo ngược trên cao cách mặt đất hơn bốn mét. Trong tình thế khẩn cấp, Z9 làm trụ dưới, Z6 đứng lên trên Z9 để nâng đủ độ cao cho Z5 phá bom.

Sau khi anh tiếp cận quả bom, Z5 nhận ra quả bom chỉ có hai kích nổ: kích nổ hẹn giờ cộng với thiết bị kích nổ có thể phát hiện độ nghiêng hoặc dịch chuyển. Rất nhanh Z5 đã vô hiệu hóa mạch điều khiển của nó bằng cách ngắt kết nối trực tiếp mạch thời gian khỏi chất nổ.

M2 được đưa xuống an toàn.

Cô bị thương nhiều chỗ nên đã ngất lịm. Z5 dùng vài thủ thuật thức tỉnh M2. Sau khi nhận diện nhân thân. Xác định đúng cô là Alice. Anh cho Trần Hùng và Z9 đưa cô ra nơi an toàn.

Ngay khi bàn chân phải vừa bước ra khỏi cửa căn hầm, hàng loạt tiếng súng nổ phát ra từ vị trí ẩn nấp của đội biệt kích.

“Z5 gọi Z10!”

“Z10 nghe rõ! Đội trưởng! Có rất nhiều tay súng đang hướng vào tầng hầm!”

“Mục tiêu đã giải cứu. Vừa đánh chặn vừa rút!” Qua bộ đàm anh truyền lệnh.

Theo bước chân rút quân, Z5 gọi Z7.

“Tìm vị trí rút an toàn?”

“Đội trưởng, cách bên trái cửa ra năm mét có hai chiếc jeep!”

“Z7 rút đến ngã ba!” Nhận lệnh từ đội trưởng, hai xạ thủ bắn tỉa của đội chạy về hướng đã hẹn.

Z5 ra hiệu cho đồng đội rút nhanh ra cửa. Sau khi tiếp cận hai chiếc jeep, mười ba biệt kích mang theo M2 lên xe hướng về điểm rút A đã lên kế hoạch.

“Z5 gọi Z0!”

“Z5 rút ở vị trí A!” Qua bộ đàm viên chỉ huy chỉ đạo điểm rút đầu cho đội biệt kích.

Chiếc jeep đầu đến ngã ba, hai xạ thủ trong đội lập tức phóng lên.

Tuy nhiên, khi đội đang cách điểm rút hai mươi mét, phía trước mặt xuất hiện ba xe viện binh của bọn Gấu Đen.

“Rẽ phải!” Z5 ra lệnh.

Chiếc jeep do Trần Hùng cầm lái phía sau, lập tức bẻ lái rẽ vào con đường bên phải chạy trước.

Chiếc jeep của Z5 bọc hậu phía sau.

“Mẹ nó, tụi này ngoan cố thật!” Xạ thủ bắn tỉa bực mình. Anh ta giương ngay súng phóng tên hướng vào xe đối phương.

Chiếc đi đầu đã bốc cháy lao ra vỉa đường, đâm thẳng vào gốc cây.

Hai chiếc phía sau lạng tránh rồi tiếp tục đuổi theo.

Khi khoảng cách dần rút ngắn, chúng đồng loạt nả đạn.

Hai xạ thủ bắn tỉa cùng bốn biệt kích bắn hạ đối phương.

“Z0! Không đến được điểm rút đầu!” Đội trưởng báo tin cho viên chỉ huy.

“Z5, cậu đưa đội về điểm rút B. Lực lượng đặc nhiệm hải quân sẽ đến đó!”

“Còn bọn người Gấu Đen sẽ có lực lượng đặc nhiệm địa phương chặn đánh đầu!”

“Đến điểm rút B!” Anh truyền tin qua bộ đàm cho đồng đội.

Hai chiếc jeep tăng tốc đến kịp vị trí rút. Hai chiếc của đối phương cũng đang bám đuổi theo.

Đến một ngã rẽ, hai chiếc jeep của đội biệt kích bẻ lái về trái đến điểm rút B. Hai chiếc của bọn người Gấu Đen bị hàng chục xe quân sự của lực lượng tham gia tác chiến địa phương đón đầu hốt gọn. Tàn dư của Gấu Đen sa bẫy. Chiến dịch kết thúc.

Ở quân khu.

Sau khi tạm biệt viên sĩ quan, Nguyệt Dao được anh chiến sĩ đưa đến phòng dành cho khách của đơn vị.

“Chị dâu! Đây là phòng chị! Chị nghỉ ngơi đi!” Anh ta giúp cô chuyển mấy túi xách vào trong.

“Ừ, cảm ơn đồng chí!”

Một mình trong căn phòng lạ. Dù cơ thể khá mỏi sau mười hai tiếng đồng hồ dật dờ trên xe. Nhưng Nguyệt Dao không nằm yên được.

Sau khi tắm xong, đầu óc cô tỉnh hẳn. Nguyệt Dao nhìn đồng hồ đã gần bốn giờ sáng.

Cô ra lan can. Ngước nhìn trời trước giờ bình minh và thầm đếm ngược thời gian. Cô không biết đến khi nào anh hoàn thành nhiệm vụ để quay về đơn vị?

Vốn con nhà nòi nhưng thời gian của một trận đột kích thường kéo dài bao lâu, cô không biết. Vì việc đó còn tùy theo tình hình từng chiến dịch.

Nguyệt Dao men theo con đường đá ra sân, đến phòng trực ban.

“Chị dâu! Chị không ngủ được à?” Anh lính trực thấy cô chào xã giao.

“Anh cứ gọi là Nguyệt Dao hay Dao không cũng được!” Danh xưng chị dâu này làm cô hơi ngượng.

“Thường thường…khoảng tầm nào thì đội quay về căn cứ!” Sau khi chần chừ, Nguyệt Dao quyết định hỏi thăm.

Nghe cô hỏi, anh chiến sĩ ái ngại nhìn cô một hồi rồi lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường ở phòng trực.

“Rạng sáng hoặc hơn!”

“Như vậy…là anh ấy sắp về rồi ạ?” Đã bốn giờ sáng rồi còn gì.

Anh chiến sĩ không trả lời cô. Cô thấy anh ta bước ra khỏi phòng trực nhìn về hướng một căn phòng sáng đèn.

Ánh đèn ở đó vẫn còn sáng. Điều đó cho thấy đội chưa về căn cứ. Anh tần ngần giây lát rồi nói với Nguyệt Dao:“Có thể lâu hơn!”

Bốn từ ngắn gọn nhưng đã cắt đứt niềm vui vừa len lên trong lòng Nguyệt Dao. Bởi, ‘có thể lâu’ đó là biết bao lâu?

Cô cứ ngồi cùng anh chiến sĩ trực đêm chờ tin đội quay trở lại. Mãi đến lúc mặt trời đã sáng tỏ, cuối cùng cô cũng nhận được tin: Đội biệt kích đang xuống từ trực thăng.

Nguyệt Dao lao về bóng các biệt kích đang tiến về căn cứ.

Trước sự ngỡ ngàng của Trần Hùng và anh em trong đội. Nguyệt Dao lướt qua từng người tìm chàng trai cô yêu.

Đến khi bước chân đã dừng lại ở người cuối cùng trong hàng ngũ, cô vẫn không thấy anh, người đội trưởng của đội biệt kích.

Anh đâu rồi? Đội trưởng Phạm!