Chương 33: “Người đàn ông của tôi tới rồi.”

Nói xong, cậu nhóc nhìn cô càng hồi hộp hơn.

Ánh nhìn của Lộ Diêu Diêu chuyển từ người cậu bé xuống mặt đất cách đó hai mét. Có một thứ cao hơn 30cm từ phía đông tây khập khiễng đi đến. Ngoài ra, vẫn còn có loáng thoáng tiếng bước chân. Lộ Diêu Diêu chú ý lắng nghe, biết tiếng bước chân kia không phải của Dương Cảnh Thừa. Bởi vì bước chân rất gấp, cô chỉ biết người đó đang rất nôn nóng. Hơn nữa cô đoán là đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé đang ngày càng gần.

Chẳng mấy chốc, vật nhỏ đó đã đến trước mặt cô. Đôi tai của nó to, nhọn, đôi mắt vừa sáng vừa tròn, hình dáng rất đáng yêu và thông minh.

Tề Tư Tần đang thận trọng trốn sau lưng Lộ Diêu Diêu, thì thầm lo lắng hỏi: “Dì ơi, đó là gì vậy?”

Tiếng bước chân nôn nóng ngày càng gần hơn. Lộ Diêu Diêu lập tức đem vật kia ôm vào lòng, đứng dậy, nháy mắt với Tề Tư Tần rồi vội vã đi. Tề Tư Tần cũng nhanh chóng đuổi theo.

Mà tiếng bước chân càng lúc càng gần. Lộ Diêu Diêu đưa vật nhỏ trong tay cho Tề Tư Tần, “Đặt nó trong lòng của con, dùng quần áo che lại, đến khách sạn Long Môn…” Cô nghĩ đã đến ca làm của Lục Tiểu Hổ, “Mang vào quầy lễ tân có Lục Tiểu Hổ, đưa nó cho anh ấy. Đừng để mọi người nhìn thấy con.”

“Nó là cái gì vậy? Nó có cắn con không?” Tề Tư Tần không dám nhận.

Lộ Diêu Diêu không nói gì với cậu, chỉ nói: “Sẽ không cắn con đâu. Nếu con có thể đưa nó cho Lục Tiểu Hổ, dì sẽ giúp cháu tìm bố mẹ.”

Tề Tư Tần thậm chí còn tò mò vật đầy lông có đôi tai to đôi mắt to là gì hơn, với lại Lộ Diêu Diêu đã cho cậu nhóc một lời hứa. Mặc dù cậu chưa chính miệng nói chuyện đó, nhưng chính xác là đến tìm mẹ mình. Cậu nhóc cầm vật nhỏ trong tay Lộ Diêu Diêu lên, vén quần áo lên đặt trong lòng, kéo quần áo xuống che lại, sau đó vội vàng chạy.

“Đừng chạy.” Lộ Diêu Diêu nhỏ giọng nói, “Phải đi chậm rãi như bình thường.”

Tề Tư Tần rất bối rối, nhưng cậu bé vẫn làm theo lời của Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu nhìn Tề Tư Tần một lát đã không thấy hình bóng đâu, tiếng bước chân cũng đã rất gần. Cô chạy về phía sâu trong sa mạc.

Cô vừa chạy đi, có một người đàn ông mặc áo khoác đen đi đến chỗ cô và Tề Tư Tần chia tay nhau. Người đàn ông dừng lại, nhìn cả hai hướng, suy nghĩ về dấu chân lớn và nhỏ một lúc, đi dọc theo dấu chân lớn vội vàng đi sâu vào trong sa mạc.

Lộ Diêu Diêu chạy không bao xa liền nghe được có người đuổi đến, hơn nữa là ở đằng sau cô.

“Đứng lại!” Người đàn ông trầm giọng lên tiếng.

Lộ Diêu Diêu dừng lại và quay lại nhìn người đàn ông. Người đàn ông đội mũ, vành rất thấp, ở đây ánh trăng rất mờ ảo không thể nhìn rõ nét mặt của anh ta.

“Anh gọi tôi sao?” Cô cười nói.

Người đàn ông nhìn thấy hai bàn tay của cô trống trơn, cau mày nói: “Cô giấu nó ở đâu?”

“Giấu gì?” Sắc mặt Lộ Diêu Diêu vô cùng ngạc nhiên.

“Đừng có giả bộ với tôi!”

Lộ Diêu Diêu nói: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. Tôi ở đây là để đợi người đàn ông của tôi. Anh hỏi tôi đem người đàn ông của tôi giấu ở nơi nào sao? Anh và anh ấy có xích mích gì sao?”

Người đàn ông nghi ngờ nhìn cô, “Đừng ra vẻ trước mặt tôi.”

“Anh thực sự muốn tìm anh ấy? Anh ấy không nên gây xích mích với người khác. Anh rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, dường như đang xem cô có nói dối hay không.

“Nó là một con vật nhỏ.” Người đàn ông nhắc nhở.

“Anh kiếm động vật? Trong sa mạc này rất ít động vật.”

Người đàn ông nhớ lại anh ta đã đi dọc theo bước chân của vật nhỏ kia, đột nhiên đi đến một nơi liền không thấy dấu chân của nó nữa, chỉ có hai dấu chân của người. Như vậy, vật nhỏ đó nhất định đã bị hai người này giấu đi. Mà đi theo dấu chân, hai người đầu tiên là cùng đi về cùng một hướng, sau đó họ tách ra. Anh ta đoán rằng người lớn đã lấy con vật nhỏ đi, vì vậy anh ta theo dấu chân lớn, và bây giờ anh ta biết mình đã bị lừa. Anh ta nhìn Lộ Diêu Diêu, giọng điệu cảnh báo: “Đưa tôi đi tìm đứa trẻ kia!”

“Đứa trẻ?”

“Cô và cậu nhóc đó đi cùng nhau! Chuyện này cô đừng mơ mà chống chế!”

“Anh hiểu lầm rồi. Tôi không biết đứa trẻ kia. Cậu bé đó chỉ hỏi tôi đường đi, tôi đưa cậu bé một lúc, sau đó nghĩ về người đàn ông của tôi, nên liền đến đây.”

Người đàn ông nhớ rằng anh ta tìm theo dấu chân của vật nhỏ đó và cũng có dấu chân của một đứa trẻ, nhưng không có dấu chân của người phụ nữ. Anh ta nhất thời không biết Lộ Diêu Diêu đang nói thật hay nói dối.

“Đứa bé đó hỏi cô đường đi? Cậu bé đó đi đến chỗ nào?”

“Đi về cổng sa mạc phía đông, tìm bố mẹ.”

“Trên tay cậu bé đó có… vật gì không?”

“Không có.” Lộ Diêu Diêu lại liền nói, “Nhưng bụng của cậu bé đó lớn lắm, nhìn qua thấy hơi khác thường. Lẽ nào bên trong đó có thứ anh muốn tìm?”

Người đàn ông không nói gì. Lộ Diêu Diêu nhìn không thấy mặt anh ta, nhưng cô biết anh ta đang suy nghĩ.

“Cô ở đây chờ người đàn ông của cô sao?” Một lát sau, anh ta hỏi.

“Đúng vậy. Chúng tôi hẹn nhau tối nay ở đây cùng ngắm trăng.”

Người đàn ông lấy điện thoại ra gọi, “Cửa vào phía đông.”

Thì ra không chỉ có một người.

Sau khi gọi điện xong, anh ta liền ngồi xuống đất, “Để tôi xem người đàn ông của cô có tới hay không. Anh ta tới tôi xem như cô nói thật.” Anh ta thật sự không hoàn toàn tin lời cô nói.

Mà cô chờ lâu như vậy cũng không đợi được Dương Cảnh Thừa. Bây giờ đã trễ thế này, sợ là anh không đến. Hơn nữa cho dù anh đến thì cũng chưa chắc đã biết vị trí hiện tại của cô.

Lộ Diêu Diêu cũng tìm chỗ ngồi trên mặt đất. Bây giờ chỉ có thể chờ Dương Cảnh Thừa xuất hiện mới có thể làm cho người đàn ông kia tin tưởng cô, cô không nghĩ tới sẽ gặp loại tình huống như thế này.

“Dương Cảnh Thừa, anh biết tôi ở chỗ này chờ anh sao?” Trong lòng cô nghĩ thầm.

Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Dương Cảnh Thừa thì điện thoại bị người khác lấy mất.

——————————

Dương Cảnh Thừa đứng bên cửa sổ nhìn trăng một hồi lâu. Ánh trăng lúc sáng lúc tối.

Anh lấy điện thoại ra nhấn gọi một dãy số, không cách nào liên lạc được.

“Tôi vẫn sẽ chờ anh.” Bên tai nhớ đến câu nói đó.

Anh liền cầm điện thoại và đèn pin chạy ra ngoài.

Đến chỗ Lộ Diêu Diêu hẹn nhưng lại không thấy người đâu. Dương Cảnh Thừa nhìn xung quanh, thấy được dấu chân nhỏ của cô. Cũng may đêm nay gió không quá lớn.

Anh đi lần theo dấu chân cô.

*

“Cảnh Thừa.” Lộ Diêu Diêu vui vẻ vừa không thể tin vào người đang cầm đèn pin chậm rãi đi đến.

“Người đàn ông của tôi tới rồi.” Cô quay đầu nói với người đàn ông kia.

Anh ta đã thấy có một người đàn ông cao lớn đi đến. Suy nghĩ một chút, đứng dậy, vội vã trở về.

Dương Cảnh Thừa và người đó gặp thoáng qua.

“Lộ Diêu Diêu.” Dương Cảnh Thừa cách chỗ cô đứng khoảng hai mét, nghiêm mặt gọi.

Lộ Diêu Diêu nhìn anh cười, “Anh cuối cùng cũng đến.”

“Tôi nhớ chỗ cô nói không phải là ở đây?” Anh nhìn cô chằm chằm.

Lộ Diêu Diêu đi đến phía anh, “Nhưng anh vẫn tìm được tôi đấy thôi.”

“Người đàn ông của tôi.” Cô không che giấu được sự vui sướиɠ. Anh đến chỗ hẹn.

Dương Cảnh Thừa liếc mắt một cái.

Sau đó hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là ai?”

“Từ từ sẽ kể anh nghe.”