Chương 23: Tôi thích anh ấy!

Lộ Diêu Diêu vừa tỉnh ngủ liền nghe tiếng gõ cửa, cô hỏi một câu là ai, sau khi biết đó là La Cương, thì nói, “Chờ chút.”

Cô dụi mắt, ngồi dậy, mặc đồ xong, sau đó khập khiễng đi đến cửa. Mặc dù chân vẫn còn đau, nhưng so với tối hôm qua thì đã đỡ hơn rất nhiều. Lộ Diêu Diêu mở cửa, nhíu mày hỏi: “Cậu đến tìm tôi sớm như vậy, bộ có chuyện gì sao?” Vừa nói vừa đi vào phòng, đến bên cạnh sofa, ngồi xuống.

La Cương đi vào theo, thấy Lộ Diêu Diêu bước đi khập khiễng, quan tâm hỏi: “Bà chủ, chân cô bị thương có nghiêm trọng lắm không? Có đau nhiều không?”

“Đau, nhưng không bị gãy, cũng không tính là nghiêm trọng.”

“Sao bị thương vậy? Lại còn khập khiễng như thế này.”

Ban đầu Vương Yến cố ý đẩy cô bị thương. Sau đó, khi đang trong bão cát, cô cùng Dương Cảnh Thừa rơi khỏi lạc đà, nên vết thương ấy càng thêm nặng hơn. Nhưng khi nghĩ đến người làm cô bị thương trước mà rất tức giận. Lộ Diêu Diêu hơi bực bội, “Ngã nên bị thương.”

La Cương thấy sắc mặt của cô tức giận, “Bà chủ, có người không cố ý làm cô bị thương sao? Là ai? Tôi trả thù giúp cô!”

“Được rồi, không cần cậu trả thù đâu.” Lộ Diêu Diêu mới ngủ dậy, đầu óc còn có chút mơ màng, đưa tay lên xoa nhẹ trán.

La Cương không thể làm gì khác, nói: “… Hay là cô đi bệnh viện kiểm tra thử đi? Nhỡ… nhỡ để lại di chứng thì không tốt.”

“Không, tôi không muốn đi.” Lộ Diêu Diêu hỏi, “Hôm nay vẫn còn khách cần đón máy bay à? Có anh cậu ở đây không?”

Anh trai của La Cương, là tài xế của khách sạn, La Quân. La Cương gật đầu, “Có, nhưng anh ấy đang chuẩn bị đi ra ngoài, hình như có khách.”

Lộ Diêu Diêu suy nghĩ một chút, “Gọi tiểu Hổ đến.”

“Được.”

“Không cần đợi cậu ấy.”

Đột nhiên, ở người cửa truyền đến một giọng nói. Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn, Trương Tục từ ngoài đi vào. Cô bất ngờ, “Sao anh lại đến đây?”

“Sáng nay lúc anh ra khỏi phòng sách thì mới biết tối qua có bão cát, không biết em ở đây có sao không. Anh đã gọi điện cho em, nhưng em không bắt máy, đến trước sảnh gặp dì Lưu mới biết là em bị thương.” Trương Tục vừa nói vừa đi đến rồi ngồi trước mặt Lộ Diêu Diêu, nhìn cô một chút, nói: “Đi thôi, anh dẫn em đến bệnh viện.”

Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Được.” Cô nói với La Cương không cần gọi tiểu Hổ đến, nói tiếp, “Quay lại quầy lễ tân đi, ở đây hết chuyện của cậu rồi.”

La Cương ra ngoài. Trương Tục ngồi xổm xuống, cúi người, “Đi thôi.”

“Chờ em chút.” Lộ Diêu Diêu nói.

Trương Tục xoay người nhìn cô. Lộ Diêu Diêu cười, “Em muốn rửa mặt với trang điểm một chút!”

“Những chuyện đó.” Trương Tục nói xong đứng dậy đi vào nhà tắm. Lúc đi ra, cầm theo một cái khăn lông ướt. “Lau mặt một chút là được. Trang điểm làm gì? Em không phải người đẹp nhất sa mạc này à.”

Lộ Diêu Diêu lấy khăn, lau mặt, “Là người đẹp nhất thế giới được không?”

“Em là độc nhất vô nhị trên thế giới.” Trương Tục nói. Lấy khăn của cô ra và để lại trong nhà tắm. Khi anh đi ra, hối thúc cô đi nhanh.

Lộ Diêu Diêu tỉnh hơn nhiều, rất vui vẻ, “Anh cũng biết được em độc nhất vô nhị trên thế giới à?”

“Những người ở sa mạc đều không nói như vậy sao?”

“Bọn họ có nhiều người chưa từng ra khỏi sa mạc! Trương Tục, anh đi ra ngoài rồi, vậy em có đẹp không?”

“Vẻ đẹp đã chết.”

“Nhưng em còn dùng các sản phẩm chăm sóc da và trang điểm. Ở đây bão cát nhiều như vậy, em cũng cần phải chăm sóc thật tốt.”

Trương Tục không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ cô dưỡng da, hóa trang.

Lộ Diêu Diêu trang điểm xong, lấy gương ra nhìn, hỏi Trương Tục, “Nhìn đẹp không?”

“Anh khen em nhiều lần như vậy, nghe không chán hả?”

“Đương nhiên nghe không chán. Vừa nãy là không trang điểm, bây giờ có trang điểm. Em hỏi anh nhìn có đẹp hay không?”

“Đẹp.”

Lộ Diêu Diêu nghĩ trong lòng, nếu người nào đó cũng có thể khen cô như thế này thì tốt rồi. Nghĩ về người nào đó, cô lại nhớ đến cảnh tối hôm qua. Dương Cảnh Thừa nhảy từ xe Triệu Tín xuống và leo lên lưng lạc đà, động tác rất nhanh; ngực của anh rất rắn chắc, anh ôm cô trong lòng và rồi vội vàng cưỡi lạc đà đi rất nhanh, trải qua nhiều nguy hiểm mới ra khỏi sa mạc được. Và nụ hôn kia… Cô bất ngờ hôn, bản thân anh cũng không ngờ đến. Môi hai người chạm lấy nhau, chỉ vài giây đã bị anh đẩy ra. Người của đội cứu hộ ngồi bên cạnh bắt đầu xôn xao. Mặc dù bị nhìn thấy thì cô cũng không để tâm. Cô thích đôi môi của anh, bởi vì nó rất mềm mại, bão cát cũng không làm khô được. Thật mềm mại và dịu dàng, khiến cho cô có một cảm giác rất sảng khoái. Mình thực sự muốn…hôn anh ấy thêm lần nữa.

“Diêu Diêu?” Trương Tục gọi cô.

Lộ Diêu Diêu lấy lại tinh thần, nhìn nụ cười đầy ẩn ý trên mặt Trương Tục, đặt gương và mỹ phẩm lại, để Trương Tục đi cất giúp cô. Sau đó dựa lên lưng anh, để Trương Tục cõng cô đi.

Trương Tục mở cửa chiếc SUV nhỏ, đặt Lộ Diêu Diêu vào ghế tài phụ.

“Anh nói anh sẽ rất bận rộn mà, hôm nay sẽ lãng phí vài tiếng đó.” Khi Trương Tục đang lái xe, thì Lộ Diêu Diêu nói.

“Không phải vì ai đó bị thương sao.”

*

Sau một lần kiểm tra, chân của Lộ Diêu Diêu không bị gãy, cũng không có vấn đề nghiêm trọng nào khác, chỉ là do căng cơ và cần phải nghỉ ngơi tốt.

Trương Tục đưa Lộ Diêu Diêu trở về khách sạn. Lúc này, anh mới hỏi chân cô vì sao bị thương. Lộ Diêu Diêu nói với anh ngọn nguồn của mọi chuyện. Trương Tục nhăn mặt, “Còn trẻ mà đã gây ra chuyện như thế này làm hại người trong lòng của anh, em còn để cô ấy ở trong khách sạn làm gì?”

“Không cần anh nhắc, em cũng có ý định để họ đi. Em sẽ không để bọn họ tiếp tục ở lại khách sạn nữa.” Lộ Diêu Diêu.

Trương Tục gật đầu một cái.

“Nếu muốn ở đây, phải trả tiền gấp mười lần!”

“Hả?” Trương Tục ngẩng đầu, liếc nhìn cô. “Em đang thiếu tiền à?”

“Không thiếu. Nhưng em đang làm ăn, càng nhiều tiền thì càng tốt.”

“Anh đề nghị em đừng cho bọn họ ở lại, để khỏi phải xảy ra chuyện như thế thêm lần nào nữa.”

Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Biết sao giờ.”

Ở ngoài có tiếng gõ cửa, Lộ Diêu Diêu nói to “Vào đi”.

Người đang đi vào là Vương Yến. Sắc mặt Lộ Diêu Diêu lập tức trầm xuống. “Cô tới đây làm gì? A, được, cô đến cũng đúng lúc, mấy người lập tức trả phòng đi!”

Vương Yến nhìn Lộ Diêu Diêu đang ngồi trên ghế sofa, nhìn qua chân của cô ấy, trông cũng không có gì nghiêm trọng. Cô nói: “Chân của bà chủ Lộ không sao đúng không ạ?” Ngay sau đó nói tiếp: “Tôi xin lỗi. Lúc đó tôi không nên đẩy cô, hôm nay tôi đến là để nói xin lỗi với cô.”

“Đừng giả vờ trước mặt tôi.” Lộ Diêu Diêu nheo mắt nhìn cô. “Cô vẫn đứng ở đây nhưng làm tôi hơi bất ngờ. Cô không phải muốn chết à?”

Vương Yến bất ngờ, bởi vì nghĩ không ai biết cô từng có ý định tự tử, nhưng bà chủ Lộ đã nhìn ra?

Lộ Diêu Diêu nói: “Đừng nhìn tôi như thế! Xe của Ngụy Dương bị rỉ dầu, lương khô có côn trùng, ăng ten định vị của Ngụy Dương bị lỗi đều là do cô làm đúng không? Bản thân cô còn biết Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh có quan hệ mờ ám, nên đó cô mới muốn trả thù họ. Mà khi làm những chuyện này cũng để chính bản thân cô không thể thoát khỏi, bị kẹt trong sa mạc. Cô không muốn sống vì người khác đã phản bội mình! Vậy, tại sao cô vẫn đứng đây?”

Vương Yến không nghĩ rằng cô ấy biết tất cả mọi thứ, xấu hổ nói: “Tôi đã nghĩ thông.”

Lộ Diêu Diêu nói tiếp: “Chính bản thân cô không muốn sống, tôi không xen vào, nhưng sao cô lại cố ý hại tôi, thiếu chút nữa khiến tôi và đội trưởng Dương đều bị chết ở sa mạc! Cô nghĩ nói một câu xin lỗi thì xong sao?”

“Bà chủ Lộ, xin cô tha thứ cho tôi vì nhất thời hồ đồ. Khi đó tôi đã rất dại dột, không muốn để cho hai người kia đi ra ngoài, cho nên mới bất đắc dĩ làm cô bị thương. Tôi hiện tại đã biết phần lỗi của mình. Bà chủ Lộ, thực sự rất xin lỗi cô.” Vương Yến cúi thấp người.

Lộ Diêu Diêu thật sự không nghĩ tới cô ấy thấy được sự bốc đồng của mình rồi nhận sai. “Cô nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, bây giờ lập tức đi làm thủ tục trả phòng đi! Khách sạn của tôi không muốn chứa mấy người!”

Vương Yến không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi, khi đi tới cửa lại nói câu “Xin lỗi.”

*

Tất cả bọn người Vương Yến đều đã trả tiền phòng, tiền thuốc của Vương Yến.

Bác sĩ đã dặn Lộ Diêu Diêu phải nghỉ ngơi, cô vẫn ở trong khách sạn. La Cương cầm rất nhiều thuốc bổ đem vào. Lộ Diêu Diêu thấy lạ, “Ai bảo cậu mua?”

“Vương Yến đưa đến, nói rằng đó là nhận lỗi.”

Lộ Diêu Diêu thấy đều là loại thuốc bổ tốt, cụp mi lại.

“Bà chủ, cô có nhận không?”

“Nhận. Không phải sức khỏe của ông cậu đang yếu sao? Đem về biếu ông đi.”

La Cương rất vui, “Cảm ơn bà chủ!”

Nhưng mà thuốc bổ đắc này bao nhiêu tiền? Vương Yến lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Tuy nhiên, Lộ Diêu Diêu không muốn nghĩ đến chuyện của người khác, nhưng cô lại có một chuyện phiền não khác. Chính là, chân của cô không thích hợp để cử động nhiều, nói cách khác cô sẽ không được gặp Dương Cảnh Thừa trong một thời gian dài. Dương Cảnh Thừa chắc là sẽ không chủ động tới tìm cô.

Lộ Diêu Diêu sờ lấy môi của mình, lại cười rộ lên.

*

Ba ngày sau, Lộ Diêu Diêu không nhịn được, ra khỏi cửa.

Ra ngoài được một lúc, vì hơi khát nước nên cô ghé qua một chỗ bán hàng rong bên cạnh mua nước khoáng.

“Bà chủ Lộ, chân của cô đã khỏe chưa?” Bà chủ bán hàng rong thấy Lộ Diêu Diêu bước đi có chút khó khăn, hỏi.

Chuyện cô bị thương, đã sớm truyền ra ngoài.

Lộ Diêu Diêu gật đầu.

“Đêm đó cô và đội trưởng Dương đúng lúc đi ra khỏi sa mạc…”

“Đúng vậy.” Lộ Diêu Diêu đem tiền đưa cho bà chủ.

“Chúng ta nói một chút về tình hình lúc đó được không? Bão cát lớn như vậy, hai người thoát khỏi nó như thế nào?”

Vì là chuyện liên quan đến sự dũng cảm của Dương Cảnh Thừa, do đó Lộ Diêu Diêu mới cam tâm tình nguyện kể cho bọn họ nghe. Thấy vậy bà chủ xách ghế ra bắt đầu hóng hớt.

Vô tình, xung quanh cô có rất đông người.

“Bà chủ Lộ, mỗi một câu cô nói, toàn là khen đội trưởng Dương không thôi!”

Mọi người ngồi xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào, “Có phải là cô…”

“Đúng vậy!” Lộ Diêu Diêu ngắt lời mọi người, đôi lông mày đầy sự ngưỡng mộ, “Tôi thích anh ấy!”

Đúng lúc Dương Cảnh Thừa đang đi ngang qua, nghe được lời Lộ Diêu Diêu tuyên bố trước mặt mọi người.

*

Dương Cảnh Thừa quay lại đội cứu viện thì câu nói của Lộ Diêu Diêu đã lan đến tai các anh em trong đội cứu viện.

Triệu Tín tưởng rằng Dương Cảnh Thừa không biết chuyện này, đẩy cửa bước đến, “Đội trưởng Dương! Đội trưởng Dương!”

Dương Cảnh Thừa giương mắt, ý bảo anh ta có chuyện gì thì nói nhanh lên.

Triệu Tín nói: “Đội trưởng Dương, bà chủ khách sạn Long Môn đã nói, nói cô ấy thích anh!”

“À, mà tôi không thích cô ấy.”

“Đêm hôm đó hai người…” không phải hôn sao?

Triệu Tín chỉ nói nửa câu, ánh mắt cảnh cáo của Dương Cảnh Thừa dịu lại.